Xưa nay khi khởi binh công thành, vũ khí tốt nhất chính là tên, nhưng mà hiện tại Đổng Địchlại kẹp chặt phụ nữ và trẻ em của Nghiệp Thành ở trong tay, với ngườimưu trí như Nam Thừa Diệu, hắn sao lại không nhìn thấu ý đồ của ĐôngCung. Cho nên, hắn ra nghiêm lệnh, người nào tuỳ tiện dùng cung tên sẽtrảm.
Ta biết là hắn kiêng dè, ngoại trừ những phụ nữ trẻ em củacả thành, còn có những binh sĩ từng sát cánh, không hẳn là hắn thật tâmđể ý đến tính mạng của bọn họ, nhưng những người này dù gì cũng là condân Nam Triều, nếu bị giết hại quá mức, thì ở trong mắt của hàng vạnhàng nghìn dân chúng vùng biên giới, hắn phải mang theo cái danh làngười có lòng dạ độc ác.
Một trăm năm sau, hoặc là ngắn hơn, chỉcần vài chục năm thậm chí là mấy năm, nguyên nhân cho việc hắn phải công thành ngày hôm nay sẽ dần dần phai nhạt, nhưng trận chiến gây thươngvong đến binh sĩ Nam Triều trong khung cảnh Nghiệp Thành ngập đầy tuyếttrắng thế này, sẽ trở thành một kí ức không phai trong lòng mọi người,hơn nữa tâm của các binh sĩ sẽ luôn níu giữ nó không buông.
Cho nên, dù rằng hắn muốn tính mạng của một nhà Đổng thị, thì cũng không phải ở đây, không phải trong tình cảnh này.
Huống chi, nếu muốn lật đổ Đông Cung, Đổng Địch còn sống so với chết đi sẽ lợi hơn rất nhiều.
Mặc dù binh lực của Nam Thừa Diệu mạnh hơn Đổng Địch, nhưng một bên kiêngdè, còn một bên lại không chút kiêng kỵ, tư thế hoàn toàn liều mạng, lại vừa có lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491210/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.