“Thiếu gia, đã canh mấy rồi?” Sơ Ảnh thoáng nhìn qua sắc trời mờ mịt bên ngoài cửa sổ, mơ mơ màng màng lên tiếng hỏi.
Trong lòng ta nhẹ thở dài, đã bệnh ra thế này mà nàng vẫn còn nhớ rõ phải gọi ta là Thiếu gia.
Ta vừa vắt khô khăn mặt chườm lên vầng trán nóng hổi của nàng, vừa dịudàng nói: “Vẫn còn sớm. Em cứ ngủ thêm một lúc, khi nào thuốc đã sắcxong ta sẽ gọi.”
Nàng mê man nhìn ta: “Thiếu gia, có phải em lại mang đến phiền toái cho người?”
“Sao lại như thế? Đừng có nghĩ lung tung, ngoan, nhắm mắt lại ngủ tiếp đi,được không?” Ta giúp nàng vén lại sợi tóc lòa xòa trên trán, nhẹ giọngtrấn an.
Nàng nghe lời gật gật đầu rồi nhắm lại hai mắt.
Ta thaynàng kéo lại chiếc chăn, đắp thêm lên người nàng một chiếc áo choàng hồcừu vừa mới mua(áo ấm được làm bằng da cáo),sau khi rớt vực thì thânthể Sơ Ảnh bi tổn thương rất nặng, nhất là không chịu được gió lạnh.Hiện giờ lại mắc bệnh nên càng không thể chịu lạnh.
Giương mắt nhìnra bên ngoài cửa sổ, cuồng phong xoay chuyển dữ dội, vù vù kéo đến.Người đời thường nói, hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết, xem ra đúng làmột chút cũng không sai.
Ta đứng dậy bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại cho nàng.
Vừa xuống lầu dưới của khách điếm, lão bản nương thấy ta liền vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Mục tiểu ca, thuốc cho thư đồng của ngươi vẫn còn đangsắc, một lát sẽ xong, tạm thời ngươi cứ ngồi đợi một chút, bọn chúng sẽnhanh mang lên thôi.”
Ta mỉm cười, chấp tay thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491200/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.