Mặc dù hết lần này đến lần khác từ chối, Hoàng thượng đã lấy một câu “Quânvô hý ngôn” cắt đứt lời nói của ta, ngay lập tức cho người mang chiếcđàn cổ ngàn vàng khó kiếm “Kinh đào” ban thưởng cho ta, bất đắc dĩ, taphải quỳ xuống tạ ơn.
Giương mắt, ta chỉ thấy nụ cười mềm mại của Khánh phi nương nương được che giấu vô cùng hoàn mỹ, chỉ có người trong cuộc mới phát hiện ra sự ganh ghét.
Tiệc xong, những vị hoàng tử cáo từ nhau bên ngoài Tử Kinh Cung theo như lệ, cung tiễn Thái Tử đi trước.
Chiếc xe ngựa của Thái Tử và Diễm nhi vừa chạy qua bên người ta và Nam ThừaDiệu, thì Nam Thừa Miện nhấc rèm xe lên, ôn hòa nói: “Tam đệ, có muốnđến phủ của ta một chút không?”
Nam Thừa Diệu lười biếng cười:“Ngày lành cảnh đẹp thế này, tất nhiên là phải hồi phủ ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương mới đúng nha, Thái Tử điện hạ không phải cũng không hiểu.”
Nam Thừa Miện nở nụ cười: “Nếu Tam đệ đã nói vậy, ta cũng không miễn cưỡng, sẽ không làm lỡ thời gian tốt đẹp của Tam đệ.”
Nói xong, nhìn ta cười, liền ra lệnh cho xe ngựa chạy nhanh ra ngoài.
Đợi lúc trở lại Vương phủ, Sơ Ảnh vẫn hưng phấn không thôi: “Tiểu thư,người biết không, hiện giờ cả Tử Kinh Cung đều loan truyền, nói rằngtiếng đàn của người trong đại điện chẳng khác gì tiên âm lạc nhân gian.Đáng tiếc ta không có tư cách vào điện để tận mắt nhìn thấy. Nhưng màchỉ cần suy đoán cũng biết, thời điểm người đánh đàn, sẽ đẹp như thếnào, những người trong đại điện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491183/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.