Nguyệt lãng phong khinh.
Ta cùng với Liễm ngồi trong rừng, con ngựa ở một bên thản nhiên dạo bước.
Hắn mở ra vò rượu, uống trước một ngụm rồi mới đưa cho ta, cười nói: “ÂuDương bá bá đúng là không có gạt ta, quả nhiên là Vực Phách Tửu, ta nhớtỷ từng nói, tỷ thích nhất là loại rượu này mát lạnh lãnh hương, nên đặc biệt sai người tìm.”
Ta tiếp nhận, liền đưa vò rượu lên uống mộthớp, hôm trước đại hôn, theo lệ thường tân nương không được ra khỏi khuê các, cũng không được gặp qua nam nhân, ngay cả phụ thân và huynh đệcũng không được. Nghĩ đến điều này, ta không khỏi mỉm cười: “Nếu mẫuthân biết ta và đệ hồ nháo như vậy, chắc chắn sẽ trách tội.”
Vẻ mặt hắn không đồng ý: “Nếu tỷ cũng giống người khác câu nệ lễ tiết, ta như thế nào lại mang tỷ đến nơi này.”
Ta nhìn hắn, đệ đệ của ta, dưới ánh trăng, bỗng nhiên chững chạc thành một nam tử thần thái tuấn lãng quang minh, vài năm nữa, không biết sẽ giếtchết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ trong nhân gian, chính là, hắn là ngườikhông chịu bó buộc, làm cho phụ mẫu có không ít phiền não.
Liễm từnhỏ thông minh lạ thường, phụ thân có ý muốn hắn vào triều làm quan, cólẽ vì hắn không muốn ở trên quan trường nơi người người lừa gạt, lễ nghi phiền phức nên gia nhập Vũ Lâm quân, nhưng không ngờ lại được Đại tướng quân Âu Dương Đình Chiêu yêu thích.
Trong quân trại, trận pháp việchành quân đánh giặc hắn học được nhiều ít thế nào ta không biết, thếnhưng thân thủ lại mạnh mẽ kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491165/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.