- Hic hic... tên khốn nhà anh... Ah... Không phải đã yêu người khác rồi sao? Hic... tới chỗ tôi làm gì? Anh xem tôi là chỗ để anh phát tiết ư?....
Từ khóe mắt cô lăn ra một giọt nước ấm nóng rơi xuống tay hắn. Trần Quân lúng túng dừng động tác, vội ôm cô vào lòng. Hắn không biết nên nói gì vì tất cả lỗi đều là của hắn, hắn cam chịu cho cô đánh đập hắn.
Cô khóc to hơn, ngón tay cào cấu vào lưng hắn hằn lên vệt đỏ có nơi còn rỉ ra ít máu. Tim cô quặn thắt từng cơn, làm người để hắn phát tiết? Cô chỉ có thể là người như vậy trong lòng hắn thôi sao. Hắn không yêu cô, hắn chỉ xem cô là chỗ trút bỏ dục vọng, hắn chỉ lợi dụng cô, đùa bỡn cô... Còn lấy đi trái tim của cô?
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
- Em bình tĩnh đi, yên nào, ngoan...
- Hu hu ... anh coi tôi là gì hả? Bao cát để anh trút dục hay sao?
(tg: so sánh kì cục?)
- Làm sao có thể, anh đã nói rồi, là anh yêu em em có nghe không?
- Anh yêu em?
Cô lí nhí nói: Vậy còn người khác mà anh yêu đâu, anh có nhiều người để yêu như vậy sao...
Hắn nghe thấy hết rồi mỉm cười, thì ra cô yêu hắn.
Trần Quân kéo cô ra đối mặt với hắn, lấy tay lau nhẹ giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống, hắn cười
- Đừng khóc nữa, ngoan nào... nín đi.
- Hu hu, anh cười cái gì, có tin tôi tát vào mặt anh không?
- Đây, mặt anh tùy em xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-keo-kiet-bun-xin-yeu-toi/1734376/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.