Nhà Trần Quân.
Trong căn phòng xa hoa, ánh đèn hiền dịu phảng phất khắp căn phòng.
Có ba người ngồi đối diện với nhau.
Người đàn ông trung niên tóc đã lấm tấm muối tiêu, khuôn mặt anh tuấn càng thêm mấy phần nghiêm nghị, nộ khí toát ra từ đáy mắt.
Người phụ nữ thanh cao, trông còn rất trẻ nhưng khóe mắt đã có vài đường chân chim. Tuổi già mà, đâu có chừa một ai.
Còn một người nữa, là cậu công tử không an phận đột nhập vào nhà dân trái phép kia - Trần Quân. Đó là việc ô nhục nhất cuộc đời hắn, đương nhiên việc này hắn chỉ để cho mình cô biết. Nghĩ đến cô, hắn lại thấy vui vui, con tim bé nhỏ luôn đập mạnh hơn một hai nhịp. A hi hi đồ ngốc!
- Mày còn cười được à?
Người đàn ông quát lên.
- Tao thật là bất hạnh mà, hu hu hu, sao tao lại có một đứa con yếu sinh lý như mày. Ông trời không có mắt, không có mắt ahhhh...
Khóe miệng hắn giật giật, yếu sinh lý? Đùa chứ hắn mà lại yếu sinh lý ư?
- Ba đừng đùa quá trớn như thế, đời trai của con còn phơi phới lắm.
- Mày mà còn phơi với chả phới, trên đầu một thứ tóc, sống cũng được 28 29 năm rồi. Chưa một lần thấy mày đi với gái. Mày chỉ biết đi với lũ con trai đầu trường kiaaaaa.... còn thân với thằng đẹp gái nhất lũ. Tao..... tao..... tức chết thôi.
- Đó là bạn thân của con, ba tức cái gì chứ?
- Không tức? Tao không tức làm sao được? Tao khổ quá mà, đến bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-keo-kiet-bun-xin-yeu-toi/1734371/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.