Chương trước
Chương sau
Trong phòng nhất thời tĩnh mịch.
Thấy người đó ngẩng đầu lên, Vũ Lâm Hanh sợ ngây người, sững sờ tại chỗ, chốc lát mới thốt ra hai chữ: ".... Âm Ca?"
Nàng đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lại trở nên mừng rỡ, dù sao nàng đã từng cùng Âm Ca chung sống qua một đoạn thời gian, tình cảm thâm hậu, hôm nay cũng xem như cửu biệt gặp lại, vô thức tiến hai bước đến trước mặt Âm Ca.
Âm Ca lập tức lui về phía sau hai bước.
Vũ Lâm Hanh: "...."
Có lẽ là quá kích động, Vũ Lâm Hanh ngược lại nhất thời đã quên Âm Ca đã không phải là thiếu nữ đơn thuần khả ái kia nữa, nên không thể đối đãi nàng giống như đã từng.
Không biết vì sao, Âm Ca lúc trước dường như thoát thai hoán cốt lập tức trưởng thành, hiện tại nàng thân hình cao gầy, dung mạo xa cách đạm mạc, mang một vẻ đẹp cự tuyệt người khác ngoài vạn dặm, cho dù đứng trước mặt, nhưng dường như lại rất xa xôi.
Âm Ca đột ngột trưởng thành, về sau tính tình của nàng cũng thay đổi rất lớn, trở nên vô cùng lãnh đạm, khi đó Sư Thanh Y đã cảm thấy Âm Ca sau khi trưởng thành có thể mới là Âm Ca vốn có, loại cảm giác đạm mạc này bất quá là tính cách thực sự của nàng, tất cả hôm nay chỉ là khôi phục nguyên trạng mà thôi. Từ lúc loại biến hóa này bắt đầu, Âm Ca sẽ không gọi Sư Thanh Y là a tỷ, nhưng trong thời gian chung sống, vẫn như có như không lộ ra sự ỷ lại đối với Sư Thanh Y.
Âm Ca hiện tại lại gọi nàng một tiếng a tỷ, ngữ khí mặc dù đạm nhạt, nhưng hồi ức ẩn chứa một tiếng a tỷ này dường như trong nháy mắt bừng tỉnh lại.
Sư Thanh Y đại khái là nghĩ đến những chuyện cũ từ lúc mang nàng về từ Quý Thọ Thôn, thần sắc ấm áp, chỉ là nàng hiện tại tình huống đặc biệt, cũng không thế nào biểu đạt, nên chỉ gật đầu với Âm Ca.
Âm Ca cùng Sư Thanh Y chào hỏi, lại nhìn về phía Lạc Thần, nói: "Lạc tỷ tỷ."
Khóe môi Lạc Thần mang theo tiếu ý: "Ừ."
Vũ Lâm Hanh vừa nhìn thấy Âm Ca dĩ nhiên sẽ chào hỏi, đây là có tiến bộ, vội vã chỉ vào bản thân, vô cùng tha thiết nhìn Âm Ca: "Còn tôi, còn tôi?"
Âm Ca chỉ là chăm chú nhìn nàng, hơn nữa còn dùng loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú đến khiến người ta sợ hãi.
Vũ Lâm Hanh: "..."
Ngư Thiển ở Thần Chi Hải từng thấy qua Âm Ca, cảm giác sâu sắc xấu hổ nói: "Âm cô nương xin lỗi, tôi không biết là em, vô ý kéo khăn tắm của em xuống, xin đừng trách tôi."
Âm Ca lắc đầu, đại khái là biểu thị không để tâm, sau đó lại chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh bị nàng nhìn đến rét run, nghĩ thầm Ngư Thiển kéo khăn tắm của nàng xuống, nàng có thể không để tâm, vì sao lại muốn nhìn mình chằm chằm như vậy.
Âm Ca nhìn Vũ Lâm Hanh một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Chị nói hôm nay nhất định phải giết chết em? Định giết như thế nào."
Vũ Lâm Hanh: "..."
Âm Ca hiện tại mái tóc vẫn còn ướt, có lẽ là tắm được một nửa liền trốn đi, lại quấn đấu dưới giường, nên đi thẳng về phòng tắm, một lần nữa tắm rửa, mọi người liền ở trong đại sảnh từ đường chờ nàng. Chờ Âm Ca tắm xong trở ra, nàng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nàng đến trước mặt Sư Thanh Y, trả lại áo khoác cho Sư Thanh Y.
Lúc nàng trả lại áo, Trường Sinh lại tiến lên kéo cánh tay Sư Thanh Y, gắt gao đứng bên cạnh Sư Thanh Y, cũng không hé răng, mà chỉ là yên lặng đánh giá Âm Ca.
Lạc Thần nói: "Vì sao ở chỗ này?"
Âm Ca nói: ".. Không chỗ để đi."
"Nhưng có thể giống như bọn chị, ở nhờ trong thôn."
"... Không muốn tiếp xúc người ngoài."
Lạc Thần đối với câu trả lời này tựa hồ biểu thị lý giải, không hỏi lại, mà chỉ nói: "Chương Thai Liễu đâu?"
Lúc trước ở Thần Chi Hải, Âm Ca hôn mê, được Chương Thai Liễu mang đi hiện tại Âm Ca cô độc xuất hiện, điều này khiến người nghi hoặc.
"... Hắn không ở đây, đi làm việc khác rồi, ở đây chỉ có em."
"Đến đây khi nào?"
"... Nửa tháng trước."
Lạc Thần nhìn Âm Ca chốc lát, đại khái là không muốn cho nàng áp lực, câu hỏi dừng ở đây, ngừng lại.
Vũ Lâm Hanh lại vô cùng nóng lòng, nàng nhìn từ đường quỷ khí um tùm này mà khó chịu, muốn biết là chuyện gì xảy ra, nhất là phía sau có người giả thần giả quỷ. Âm Ca là nửa tháng trước mới đến, nhưng từ cách bày trí của căn phòng vừa rồi cho thấy, phòng này tồn tại đã có thời gian rất lâu, theo nàng, kẻ phá rối trong từ đường tuyệt đối là một người khác, nên dùng một loại ngữ khí dỗ dành nói với Âm Ca: "Âm Ca, em nói cho tôi biết, căn phòng này trước đó là ai ở, em có biết hay không?"
Âm Ca hiếm thấy mà trả lời câu hỏi của nàng: "Biết."
Vũ Lâm Hanh đại hỉ: "Là ai?"
"Một nam nhân trẻ tuổi."
Vũ Lâm Hanh lập tức nói: "Em biết tình huống hiện tại của đối phương sao?"
"Biết."
Vũ Lâm Hanh hai mắt tỏa ánh sáng, nói: "Mau nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết."
Âm Ca lãnh đạm nói: "Hôm nay bị em giết chết rồi."
Vũ Lâm Hanh: "..."
Âm Ca chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh: "Em nói đùa, có buồn cười không?"
Vũ Lâm Hanh trong lòng rét lạnh: "... Buồn cười."
Hù chết nàng rồi, đã vậy còn quá thù dai.
Tuy nói là vui đùa, nhưng Âm Ca nói là một nam nhân trẻ tuổi, có thể có tính chân thực nhất định, nàng đến trong thôn sớm hơn so với các nàng, vẫn luôn ở tại từ đường, hiểu biết của nàng đối với thôn này nhất định sâu hơn các nàng nhiều. Lúc này vẫn có rất nhiều vấn đề, cần tỉ mỉ xác nhận với Âm Ca, nhưng ở đây cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện, cần một thời gian cùng địa điểm thích hợp hơn.
Sư Thanh Y nhìn thoáng qua Lạc Thần, Lạc Thần ngầm hiểu, nói với Âm Ca: "Ở đây bất tiện, theo bọn tôi trở lại, được không?"
Âm Ca suy tư một lúc, nhìn hai người các nàng, yên lặng gật đầu.
Nhóm người rời khỏi từ đường, trở lại nhà ở. Lạc Thần dẫn Âm Ca đi xung quanh trong nhà, để nàng quen thuộc với hoàn cảnh, lại để nàng chọn một gian phòng, Âm Ca chọn một phòng ở lầu hai, Sư Thanh Y ôm chăn gối sạch sẽ đến, cùng Lạc Thần trải giường cho Âm Ca.
Lúc các nàng cùng Âm Ca sống trong tiểu khu, thường xuyên đổi chăn điệm cho Âm Ca, hiện tại làm những việc này, vô cùng tự nhiên.
Lạc Thần nói với Âm Ca: "Chúng tôi sẽ ở chỗ này một đoạn thời gian, nếu em nguyện ý, thì ở cùng bọn tôi, không cần câu nệ."
Âm Ca lại gật đầu.
Gian phòng của Trường Sinh rất gần phòng của Âm Ca, nàng bám ở trước cửa phòng, lộ ra cái đầu, nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần trải giường.
Chờ trải giường xong, hai người đi ra ngoài, Trường Sinh lập tức theo sát bên cạnh giống như cái đuôi nhỏ, dùng ngữ khí thương lượng nói: "A Cẩn, A Lạc, ngày mai thời tiết rất tốt, tôi muốn giặt drap giường."
Sư Thanh Y: "..."
Lạc Thần chỉ một ánh mắt đã nhìn ra suy nghĩ của Trường Sinh, nói: "Chị muốn giặt, thì giặt đi."
Sư Thanh Y dĩ nhiên cũng biết, nói: "Giặt xong, drap giường khô rồi, chính chị trải hay là bọn em đến trải giúp chị?"
Trường Sinh chuyển đôi mắt đen láy, nói: "Các người có thời gian rãnh sao?"
Lạc Thần nói: "Không rãnh cũng phải rãnh."
Trường Sinh hài lòng: "Vậy các người trải giúp tôi."
Sư Thanh Y nói một tiếng 'được', đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Trường Sinh, trong mắt Trường Sinh đều là ý cười.
Hiện tại cũng vào đêm, mệt mỏi một ngày, những người khác đều rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, chỉ có Vũ Lâm Hanh ở chỗ Âm Ca bị thương không nhẹ, ngồi sô pha trong phòng khách tự hỏi nhân sinh, thấy Sư Thanh Y cùng Lạc Thần từ trên lầu xuống, liền kéo lấy các nàng ngồi xuống, các nàng yên lặng ngồi nghe.
Vũ Lâm Hanh nói cái gì mà tiểu muội muội đột nhiên trưởng thành giống như ché nước đổ đi, muốn hốt cũng không hốt lại được, lúc còn nhỏ nhu thuận khả ái, nháy mắt trưởng thành liền lạnh như băng, trước sau căn bản không phải một người, nàng tưởng niệm tiểu muội muội khả ái trước đây, muốn giống như trước đây cùng Âm Ca tiểu muội muội uống rượu đỏ, cùng nhau ngủ, nói chung là nói một đống lớn, nói đi nói lại lại muốn uống rượu đỏ, bảo Phong Sanh chạy chân đi mua, nàng muốn mượn rượu tiêu sầu càng sầu hơn. Nhưng thôn này hiện tại giao thông bất tiện, ở đâu có rượu đỏ thượng hạng, Phong Sanh chạy quanh trong thôn sắp gãy chân, cuối cùng ở quán ăn mưa về một chai rượu đỏ bao bì nhìn thôi đã lạc hậu, Vũ Lâm Hanh hỏi cái này bao nhiêu tiền, Phong Sanh thành thật mà nói là năm đồng, còn giảm giá tám mươi phần trăm.
Vũ Lâm Hanh: "..."
Vũ tiểu thư bình thường chỉ uống rượu đỏ đỉnh cấp số lượng có hạn vừa nghe giá năm đồng, càng thêm thương tâm, tiếp tục giống như oán phụ nói Âm Ca lúc trước khả ái thế nào, hiện tại vô tình thế nào.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần giống như cọc gỗ cắm trên sô pha, nghe nàng điên cuồng kể khổ.
Cuối cùng Vũ Lâm Hanh nói mệt mỏi, bò lên lầu ba nghỉ ngơi.
Sau đó Âm Ca xuống lầu, xuống sô pha, vốn dĩ là ngồi như tượng băng, cũng không nói chuyện, qua một lúc bụng của Âm Ca đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng lập tức che bụng.
"Đói bụng?" Lạc Thần nói.
Âm Ca tựa hồ có chút xấu hổ, ánh mắt dừng trên sàn nhà, một lát mới nói: "... Có một chút."
Sư Thanh Y lập tức đứng lên, nói với Âm Ca: "....Ở đây chờ một chút."
Nói xong đi thẳng vào phòng bếp.
Lạc Thần nói: "Ngoại trừ trái cây cúng bái trong từ đường, xưa nay ở trong thôn là ăn những gì?"
Âm Ca nói: "Có đôi khi mua cơm ở quán ăn."
"Một ngày mấy bữa?"
"...Vừa đúng hai bữa."
Không cần đoán cũng biết Âm Ca không quá thích giao tiếp với người khác, số lần mua cơm có thể giảm thiểu thì giảm thiểu. Lạc Thần thở dài một tiếng, nói: "Sau này em có thể ăn thức ăn a tỷ em làm."
Sư Thanh Y đến phòng bếp nấu mì, nước đang nóng, nàng cầm một cái bát lớn đặt bên cạnh, đang chuẩn bị cho mì vào, Trường Sinh lại tiến đến, nói với nàng: "A Cẩn, tôi cũng muốn ăn."
Sư Thanh Y nói: "... Cơm tối ăn chưa no?"
"Ăn no." Ánh mắt Trường Sinh dừng trên bát mì: "Nhưng hiện tại đói bụng."
Sư Thanh Y lại lấy thêm một chén nhỏ: "... Buổi tối không thích hợp ăn nhiều, chị đã ăn cơm tối, nên nấu cho chị một chén nhỏ."
Trường Sinh lập tức ngăn cản nàng, chỉ vào bát mì lớn Sư Thanh Y chuẩn bị cho Âm Ca, nói: "Tôi cũng muốn một bát lớn như vậy."
Sư Thanh Y: "..."
Trong lòng nàng trái lại rất rõ ràng, Trường Sinh ở Thần Chi Hải đã gặp Âm Ca, khi đó Trường Sinh còn ê ẩm hỏi nàng vì sao sẽ có muội muội, chỉ là Thần Chi Hải khi đó nguy hiểm vạn phần, nào có thời gian phân tâm đi tính toán những việc này, sau đó Âm Ca lại cùng Chương Thai Liễu rời khỏi, Trường Sinh không có bao nhiêu cơ hội cùng nàng tiếp xúc, hiện tại Âm Ca lần thứ hai xuất hiện, Trường Sinh tuy rằng nhu thuận, nhưng vẫn nhịn không được muốn biểu hiện một chút gì đó, nhưng phương thức hay là của nàng rất hàm súc.
Sư Thanh Y lại cầm một cái bát lớn ra, sau đó lấy một vắt mì, căn nhắc phân lượng lấy thêm một vắt cho Âm Ca, nàng nói với Trường Sinh: "... Đếm."
Trường Sinh nghi hoặc nói: "Đếm cái gì?"
Sư Thanh Y nhàn nhạt nói: "Đếm xem bao nhiêu sợi."
"Vì sao?"
"... Không phải chị muốn như nhau sao? Nấu cho nàng bao nhiêu, thì nấu cho chị bấy nhiêu, đếm cẩn thận đừng để thiếu."
Trường Sinh: "..."
Trường Sinh kéo cánh tay Sư Thanh Y, lắc lắc, dường như làm nũng nói: "Em trêu đùa tôi."
Hai bát mì lớn nấu xong, Sư Thanh Y lại làm một đĩa rau luộc, cùng nhau bưng lên. Bàn ăn là hình chữ nhật, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi ở hai bên, Trường Sinh và Âm Ca một người ngồi một bên, một người đối mặt một bát mì, trung gian là một đĩa rau luộc.
Trường Sinh và Âm Ca ngồi đối diện, cúi đầu ăn mì, không biết là bởi vì bầu không khí hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, hai người đều quên gắp rau trong đĩa.
Lạc Thần mượn chiếc đũa gắp một miếng rau, đặt ở trong bát của Trường Sinh, Trường Sinh vui rạo rực mà ăn.
Âm Ca lập tức ngẩng đầu lên, Lạc Thần lại gắp một miếng khác, đặt vào bát của Âm Ca.
Âm Ca cúi đầu, Trường Sinh lại ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Thần.
Gắp rau một khi bắt đầu rồi dường như không có cách nào dừng lại, vì vậy Lạc Thần tiếp tục gắp rau xanh cho Trường Sinh, sau đó Âm Ca lại ngẩng đầu, đầu của hai người là người ngẩng người cúi, hết lần này tới lần khác cũng không nói cũng không nói chuyện.
Sư Thanh Y yên lặng nhìn đầu của hai người: "...."
Lạc Thần ngưng mi, như có chút suy nghĩ, lại gắp một miếng rau.
Trường Sinh và Âm Ca đồng thời nhìn về phía nàng, đại khái là nhìn nàng lúc này muốn gắp cho ai trước, hiển nhiên vô luận gặp cho ai trước, người kia cũng sẽ không phục.
Trường Sinh nói: "A Lạc."
Âm Ca nói: ".. Lạc tỷ tỷ."
Bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm, Lạc Thần trái lại khí định thần nhàn, nàng cầm một cái chén lên, đem miếng rau xanh đưa đến bên môi Sư Thanh Y, động tác ôn nhu không gì sánh được mà đút cho Sư Thanh Y ăn, nhẹ giọng nói: "Thanh Y."
Sư Thanh Y yên lặng ăn miếng rau Lạc Thần đút cho nàng: "..."
Hai người còn lại nhất thời cúi đầu, tựa hồ đều phục rồi, cũng không dám ngẩng đầu nữa, chỉ ngoan ngoãn ăn mì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.