Chương trước
Chương sau
Trường Sinh xuống khỏi lưng con lừa, nói với con lừa: "Cảm ơn."
Con lừa lại nghe không hiểu, nhưng Trường Sinh không để tâm, lời cảm ơn nên nói vẫn phải nói. Nàng lại lấy áo khoác của Tân Đồ lót trên lưng lừa xuống, đưa cho Tân Đồ, nói: "Cũng cảm ơn cô, người nhà của tôi gọi tôi trở lại, tôi phải đi rồi."
Tân Đồ tiếp nhận áo khoác, gật đầu.
Trường Sinh trở lại trước bàn chỗ Sư Thanh Y và Lạc Thần, Sư Thanh Y lo lắng trong lòng, giả vờ ngủ dĩ nhiên cũng khó có thể tiếp tục giả vờ, nhận thấy Trường Sinh đã trở về, nàng mở mắt, yên lặng nhìn Trường Sinh chốc lát, sau đó lại nhìn phía Tân Đồ ở xa xa. Tân Đồ đứng tại chỗ một lúc, rồi xoay người rời đi, Sư Thanh Y lúc này mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn Trường Sinh.
Lúc này Lạc Thần ghé vào trên đùi Sư Thanh Y nhẹ nhàng cử động, nàng ngồi dậy, cũng chăm chú nhìn Trường Sinh.
Trường Sinh đối diện cùng hai người các nàng, cười nói: "Hai người đừng lo lắng, tôi rất thông minh sẽ không bị bắt cóc."
Sư Thanh Y: "..."
.... Trường Sinh tự tin đối với sự thông minh của bản thân như vậy, nàng cũng không biết là nên yên tâm, hay nên lo lắng.
Lạc Thần nói: "Vị Tân Đồ cô nương kia thoạt nhìn biết điều khiển động vật, về phần có thể điều khiển thứ gì khác hay không, chúng ta cũng không biết, Trường Sinh, điều này chị phải chú ý."
Sư Thanh Y vừa nghe, biết Lạc Thần quả thật là đang giả vờ ngủ, thật ra nàng nhìn thấy rất rõ ràng, cũng nghe được tỉ mỉ. Hẳn là Lạc Thần cho rằng việc này rất quan trọng, cho nên mới trực tiếp nhắc nhở Trường Sinh, mà lời nhắc này, thật ra tương đương với gián tiếp thừa nhận nàng đang giả vờ ngủ, bằng không nếu nàng thực sự đang ngủ, thì làm thế nào sẽ biết những chi tiết vừa rồi. Nhưng nàng thoạt nhìn trấn định trấn định, dường như cho dù việc bản thân giả ngủ bị bại lộ, cũng không hề gì.
Sư Thanh Y trực giác nhạy bén, nên cũng nói ra điểm nàng cảm thấy kỳ hoặc: "... Vị Tân Đồ kia, hôm qua thoạt nhìn giống như một người chết, hôm nay thoạt nhìn giống như một người sống."
Trường Sinh tâm tư thuần khiết, có thể nàng sẽ không chủ động tiếp xúc Tân Đồ, nhưng nói không chừng Tân Đồ sẽ chủ động tiếp xúc nàng, Sư Thanh Y cho rằng vẫn nên để Trường Sinh biết những vấn đề có khả năng tồn tại, mới có thể đề phòng hậu hoạn. Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một cái, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Trường Sinh luôn nghe lời, chăm chú nói: "Tôi sẽ chú ý."
Ba người ngồi trò chuyện, sau đó Lạc Thần nhìn thời gian, lại đi trở lại trong nhà thôn trưởng, qua gần nửa tiếng đồng hồ nàng mới cùng những người còn lại trở ra. Vợ của thôn trưởng cùng Vương thúc Vương thẩm đi theo ở phía sau, vợ thôn trưởng sắc mặt so với ban đầu quả thật giống như hoàn toàn biến thành một người khác, ngữ khí hòa nhã, mở miệng luôn nói vất vả cho mọi người, không cần phải nói cũng biết là giải cổ thành công.
Trở về từ nhà thôn trưởng, mọi người tụ họp trong phòng khách thảo luận thu hoạch trong cuộc điều tra hôm nay.
Hai cổ trứng con trai của thôn trưởng mang đi quả thật đã ấp nở, cho nên bệnh trạng của hắn nghiêm trọng nhất, cũng may Thiên Thiên giúp hắn giải cổ, bằng không sợ rằng hắn chống đỡ không được bao lâu. Phương pháp ấm trứng của Tiểu Ích là có được từ từ đường, về phần phương pháp ấp trứng của những hài tử khác, lại là bọn hắn ép hỏi Tiểu Ích, Tiểu Ích bất đắc dĩ mới nói cho bọn họ biết, khi đó Tiểu Ích cũng không biết sẽ nở ra thứ đáng sợ gì đó. Bất quá gặp phải họa này, lại không biết Lạc Thần căn dặn bọn họ những gì, dù sao thì đám hài tử do con trai thôn trưởng cầm đầu đã vô cùng sợ hãi, sau này sẽ không dám khi dễ người khác nữa.
Như vậy hiện tại rất nhiều chuyện đã sáng tỏ, có hai điểm then chốt. Một là cái động lớn trên đường, cùng cửa động trên đồng cỏ là tương thông, bên dưới có một không gian rất lớn, tối đa là nghe được Tiểu Ích miêu tả, bên trong có rất nhiều hộp, bên dưới rốt cuộc còn có thứ gì, không ai biết được.
Còn một điểm, chính là từ đường thôn. Đinh Thành Phúc sau khi bái tế ở từ đường thì mất tích, Tiểu Ích cũng từ nơi đó chiếm được mảnh giấy ẩn dấu âm mưu, mặc kệ thế nào, từ đường trong truyền thuyết này vẫn phải đi xem một lần.
Sư Thanh Y suy đoán từ đường kia ở ngay trên đồng cỏ, ban ngày đến đó dễ khiến người khác chú ý, nhóm người ăn xong cơm tối, chờ lúc trời tối liền thừa dịp bóng đêm đi đến chỗ đồng cỏ.
Trên đồng cỏ có một con đường được thôn dân giẫm lên mà thành, trước đó Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đã đi qua, bất quá trên đường các nàng bị dấu chân trong bụi cỏ hấp dẫn, nên cũng không tiếp tục đi dọc theo con đường này, mà chỉ theo đường rẽ xuất hiện sau đó, đi đến cửa động bên kia. Hiện tại đi lại trên con đường này, một đường chuyên tâm đi về phía trước, trên tay mỗi người đều cầm đèn pin, ánh sáng trắng hội tụ cùng một chỗ, theo bước chân của mọi người, bên tai chỉ còn lại âm thanh sàn sạt của gió lay bụi cỏ.
Đi thật lâu, mọi người mang theo ánh sáng đi vào sâu bên trong, so sánh với diện tích của đồng cỏ, chút ánh sáng này quá mức nhỏ bé, giống như bị đồng cỏ trống trãi nuốt chửng.
Mãi cho đến một tòa kiến trúc hai tầng xa xa xuất hiện trước mắt, dưới mái hiên lầu một treo hai ngọn đèn lồng cũ nát.
Nương theo ánh sáng yếu ớt nơi cửa, có thể thấy đường nét của tòa kiến trúc cộ tịch ngưng trọng, mọi người đến trước tòa kiến trúc, chỉ thấy tòa kiến trúc này là thiết kế mái cong, từ nước sơn cho thấy, đại thể màu sắc vẫn còn rất mới. Nhưng cẩn thận quan sát một số chi tiết lại có thể nhìn ra có chỗ nước sơn đã bong tróc, lộ ra chất liệu gỗ cũ kỹ bên dưới, cho thấy niên đại cửu viễn. Các thôn dân hẳn là sẽ cách vài năm tiến hành tu sửa một lần, chỉ là bởi vì có đôi khi tu sửa không cẩn thận, quên mất một số góc chết.
Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu nhìn tấm biển treo phí trên, tấm biển màu sơn tươi sáng, phủ một lớp nước sơn đỏ thẫm, nàng có chút kỳ quái nói: "Trên tấm biển tại sao không viết gì cả? Thông thường từ đường thôn không phải đều sẽ viết cái gì đại loại như từ đường sao?"
Lạc Thần ngưng mắt quan sát chốc lát, nói: "Trước kia quả thật là có viết, nhưng bị nước sơn che mất rồi."
Sư Thanh Y nhìn một tầng nước sơn, lại thu hồi ánh mắt, cửa từ đường là mở, nàng dẫn đầu bước vào. Bên ngoài hôn ám hôn ám, bên trong ngược lại rất sáng sủa, bởi vì trên hương án đốt rất nhiều nến, sáp đỏ chảy đến chồng chất thành một tầng lại một tầng, tro nhan rơi đầy, dùng một loại tư thái nữu khúc đọng lại trên hương án, thậm chí có một chút đã rơi xuống, kéo dài thành hình dạng thạch nhũ.
Vị trí bên trong hương án bày một chiếc bàn rất lớn, mặt trên đặt đầy bài vị, ánh mắt Sư Thanh Y chuyên chú, yên lặng quan sát, nàng phát hiện tất cả những bài vị này đều là của người trong thôn, nhưng từ ngày tháng năm sinh viết trên bài vị, thời gian chênh lệch phi thường lớn, có rất lâu trước đây, cũng có gần đây, thậm chí thời gian sai biệt trăm năm cũng có.
Bài vị ở đây niên đại bất đồng, điều này làm cho Sư Thanh Y nhớ đến những bộ phận bất đồng trên cổ thi thể chắp vá ở đồng cỏ, cũng là đến từ những người sinh sống ở những niên đại khác nhau.
Ánh mắt Sư Thanh Y lướt qua bài vị, dừng lại trên một pho tượng ở trong cùng, từ tư thế điêu khắc cho thấy, tựa hồ là tượng thần được cung phụng.
Trong từ đồng thờ phụng linh vị, việc này rất bình thường, cung phụng tượng thần cũng có, nhưng pho tượng thần này thoạt nhìn lại làm cho người ta vô cùng khó chịu.
Vũ Lâm Hanh nói: "Tượng thần này sai à, tại sao lại trùm khăn đỏ?"
Nửa người trên của tượng thần được phủ bằng một tấm vải đỏ, che đi cả pho tượng, cho nên chỉ có thể nhìn ra pho tượng này là ngồi, nửa người trên hoàn toàn không nhìn thấy. Bởi vì cách vải đỏ, ai cũng không biết bên dưới rốt cuộc là cảnh tượng gì, nhìn qua rùng rợn nói không nên lời.
Sư Thanh Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đi đến bên cạnh hương án, cầm một ngọn nến chưa đốt, cùng ba nén nhan, châm lên bằng một ngọn nến đang cháy, cắm vào lư hương.
Vũ Lâm Hanh lập tức nói: "Sư Sư cậu làm gì vậy, đột nhiên lại thắp hương?"
Sư Thanh Y quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt trả lời: "... Bởi vì lát nữa tớ sẽ bất kính với nó, nên phải lấy lòng nó trước."
Vũ Lâm Hanh: "..."
Lạc Thần tựa hồ biết nàng muốn làm gì, rũ mi, mỉm cười.
Vũ Lâm Hanh không biết Sư Thanh Y rốt cuộc sẽ bất kính thế nào, còn đang suy nghĩ, sau đó chỉ thấy Sư Thanh Y dễ dàng nhảy đến vị trí đặt tượng thần, vươn tay, kéo tấm vải đỏ trên đầu tượng thần xuống.
Vải đỏ được tháo xuống, từ phần vai trở lên hiển nhiên là trống rỗng.
Tượng thần không đầu.
Trong từ đường thoáng chốc lâm vào tĩnh mịch.
Lạc Thần nói: "Là Vô Thường Lang Quân. Nói đúng ra, là Vô Thủ Lang Quân."
Vũ Lâm Hanh không rõ: "Đây rõ ràng là từ đường thôn, cũng đặt linh vị của người trong thôn, tại sao còn phải cung phụng Lang Quân mà bọn họ sợ hãi ở nơi này?"
Lạc Thần nói: "Chính bởi vì sợ, nên mới cung phụng. Phủ thêm vải đỏ trên tượng cũng là biểu hiện sự sợ hãi của thôn dân, bọn họ biết Lang Quân không đầu, nhưng muốn tế bái, đối mặt Vô Thường Lang Quân trong lòng có sợ hãi, nên dùng vải đỏ che tượng Lang Quân lại, không dám nhìn nhiều."
"Tiểu Ích nói mảnh giấy là thần tiên cho hắn, thần tiên này, rốt cuộc là ai đây?" Thiên Thiên ôm cánh tay suy nghĩ.
Vũ Lâm Hanh nói: "Nhất định là có người mượn Lang Quân ở đây giả thần giả quỷ, tớ đã nói, nếu như bị tớ bắt được, tớ sẽ giết chết hắn!"
Trên hương án bày rất nhiều đĩa trái cây, Lạc Thần đến gần nhìn một chút, phát hiện vết nước trong đĩa vẫn còn rất mới, nhưng bên trong lại trống rỗng, rất sạch sẽ, không có bất luận vết tích gì của trái cây hư thối. Sư Thanh Y cũng thấy được, hai người liếc nhau, rồi cùng gật đầu, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra từ đường.
Tìm một lúc, hai người phát hiện một cánh cửa trong góc từ đường, cánh cửa này màu sơn tương tự với màu sơn trên tường, không đến gần quan sát thì rất khó nhìn ra. Lạc Thần ra hiệu với mọi người, phân chia nhiệm vụ của mỗi người, cửa không khóa, Lạc Thần nhẹ nhàng vặn mở nắm cửa, Sư Thanh Y thị lực tốt, đi ở phía trước, Lạc Thần đi theo bên cạnh nàng, những người còn lại một tiếp một, nhẹ nhàng bước vào bên trong cánh cửa.
Sợ bên trong có người phát hiện, nên không bật đèn pin, vô cùng tối, Sư Thanh Y nhìn lướt qua, bên trong thoạt nhìn giống như một căn phòng sinh hoạt hằng ngày, bàn ghế giường chiếu đều có đủ.
Tận cùng bên trong căn phòng lại có một cánh cửa, hơn nữa chỉ khép hờ, Sư Thanh Y để những người khác tạm thời đứng yên, nàng cùng Lạc Thần sẽ vào trong cánh cửa kia, phát hiện bên trong cánh cửa thì ra là một phòng tắm chật hẹp, sàn lát gạch men, trong không khí tràn ngập hơi nước ấm áp, dường như trước đó có người mới vừa tắm rửa ở nơi này, nhưng lúc này trong phòng tắm lại không có một bóng người.
Từ nhiệt độ cùng độ ẩm không khí, Sư Thanh Y vô cùng xác định lúc mọi người vừa bước vào từ đường người này còn đang tắm, có thể là nghe thấy động tĩnh, nên lập tức kết thúc tắm rửa đi ra ngoài.
Nhưng đối phương hiện tại trốn đi nơi nào?
Ngoại trừ cánh cửa lúc đầu đi vào, tựa hồ không còn lối ra nào khác.
Sư Thanh Y trở lại, ánh mắt dừng lại dưới chiếc giường cách đó không xa.
Vũ Lâm Hanh cùng Ngư Thiển vốn dĩ đứng rất xa cái giường, hiện tại các nàng phát hiện Sư Thanh Y đang đi đến bên giường, cũng biết dưới sàng có thể có huyền cơ, các nàng một trước một sau cúi người nhìn xuống giường, hai người vẫn chưa bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, đột nhiên dưới giường vươn ra một cánh tay, kéo lấy chân Ngư Thiển, Ngư Thiển lập tức ngã sấp xuống, chưa kịp ra tiếng thì đã bị kéo vào trong, khí lực của đối phương thoạt nhìn rất lớn, Vũ Lâm Hanh cách Ngư Thiển gần nhất, nàng lập tức nằm sấp xuống muốn kéo Ngư Thiển lại, kết quả cũng bị kéo vào dưới giường.
Trong phòng thoáng chốc rơi vào hoảng loạn, Sư Thanh Y lập tức chạy đến nhìn vào dưới giường, chỉ thấy ba người dưới giường ôm thành một khối, một người trong số đó đôi mắt vô cùng quỷ dị, dĩ nhiên phát ra ánh sáng âm lãnh trong bóng tối, nhìn tư thái yểu điệu như thế hẳn là một nữ nhân, người nằm cùng một chỗ với nàng ta hình như là Ngư Thiển, người còn lại chính là Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh bị người có đôi mắt phát sáng kia chế trụ quỳ trên mặt đất, cũng không nhìn thấy người kia nên chỉ vì đau mà mắng to: "Kẻ đê tiện vô sỉ nhà cô, cô buông bản tiểu thư ra, bản tiểu thư hôm nay sẽ giết chết cô!"
Ngư Thiển ở trong nước quen rồi, thân thể mềm mại như cá, lập tức quấn lấy người có đôi mắt phát sáng kia, có thể là quá hỗn loạn, Ngư Thiển đưa tay kéo loạn, dĩ nhiên kéo rớt vật gì đó trên người người kia, nàng một bên kéo một bên ném vật kéo được ra ngoài.
Ngư Thiển ở dưới giường xấu hổ nói: "Xin lỗi, là tôi không cẩn thận kéo rơi khăn tắm của nàng rồi. Tôi phạm quy rồi."
Vũ Lâm Hanh: "...."
Sư Thanh Y yên lặng nắm chặt lấy khăn tắm Ngư Thiển ném ra trong lúc hoảng loạn, nói: "... Đều ra đi."
Nhìn thấy người kia lui ở dưới giường, hai tay che ngực không hề cử động, tựa hồ không muốn tiếp tục giằng co, Vũ Lâm Hanh cùng Ngư Thiển lập tức một trước một sau từ dưới giường bò ra.
Trong bóng đêm Sư Thanh Y đem khăn tắm đưa đến dưới giường, người kia nhận lấy khăn tắm, lui vào chỗ càng sâu.
Không biết xảy ra chuyện gì, ngữ khí đích Lạc Thần ôn hòa hơn rất nhiều, thấp giọng nói: "Không mở đèn, em mặc xong rồi thì nói một tiếng."
Chỉ nghe dưới giường truyền đến âm thanh tất tất tốt tốt, qua một lúc, cuối giường truyền đến một tiếng trả lời trầm thấp của nữ nhân: "...Xong rồi."
Lạc Thần để Phong Sanh cùng Tô Diệc đi ra ngoài, sau đó mới nói với người dưới sàng: "Ra đi, không có việc gì."
Sư Thanh Y yên lặng cởi áo khoác của mình xuống, treo trên khuỷu tay, chờ ở bên cạnh.
Một lát sau, một nữ nhân tóc dài bọc khăn tắm bò ra từ dưới giường, mái tóc ướt sũng, đầu cúi rất thấp, cũng không nhìn thấy khuôn mặt, Sư Thanh Y lập tức bước đến dùng áo khoác của mình khoác lên người nàng, nữ nhân kia khoác áo của Sư Thanh Y, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ngữ khí của nàng rất đạm nhạt, nói với Sư Thanh Y: "... A tỷ, các nàng khi dễ em."
Sư Thanh Y ghé vào mép giường, vừa vặn đón được thứ Ngư Thiển ném ra, nàng vừa bắt được thứ kia, trong lòng nhất thời chấn động, Lạc Thần cũng đến, sau đó cũng ghé vào bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần muốn mở đèn pin, lập tức ngăn cản, đem thứ Ngư Thiển kéo xuống trong hỗn loạn đưa cho Lạc Thần xem.
Lạc Thần sờ lên vật kia, lập tức biết là thứ gì, lập từng không mở đèn pin, thấp giọng nói: "Đừng bật đèn!"
Những người còn lại trong lúc nóng lòng, vốn dĩ muốn bật đèn, nhưng bị một câu của Lạc Thần nhắc tỉnh, lập tức sợ đến không dám bật đèn.
Mà người có đôi mắt phát sáng dưới giường bị Ngư Thiển kéo rơi thứ gì đó, nhất thời trở nên hoảng loạn, hai tay ôm lấy bản thân, cuộn mình lại, Vũ Lâm Hanh rốt cục được giải thoát, lập tức điều chỉnh phương hướng, thoáng chốc chuyển sang chế trụ người đó, một bên kêu to phải giết chết người đó, sau đó nàng đột nhiên giống như chạm điện, buông người đó ra, lui lại phía sau, lập tức mắng to: "Làm cái gì! Có để đạo đức công cộng trong lòng không à, tại sao đánh nhau lại không mặc quần áo! Phạm quy rồi!"
Sư Thanh Y: "..."
- -----
Quân Đạo có chuyện muốn nói: Vì sao mỗi lần Âm Ca lên sân khấu đều rất kinh thiên động địa đây, trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.