Sư Thanh Y đầu càng cúi càng thấp, không nói tiếp, đắt xe tiếp tục đi về phía trước, Lạc Thần cầm theo cái sọt cùng nàng sóng vai mà đi.
Trong rừng Trong rừng, tiếng gió thổi xào xạc, khó có được thời khắc an bình như vậy, bước chân của hai người không vội cũng không hoãn, tựa như tản bộ.
Cứ như vậy đi được chốc lát, Sư Thanh Y rốt cục nói: "... Vừa rồi em không nên như vậy."
"Như thế nào?" Lạc Thần hỏi nàng.
Sư Thanh Y không dám nhìn Lạc Thần, mà chỉ đem ánh mắt tập trung trên lốp bánh xe phía trước, bánh xe chậm rãi cán qua lá khô rơi dưới đất, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm vào, như là đang dời đi lực chú ý của bản thân. Nàng nói: "Chị không muốn để em thấy dáng vẻ lúc chị đeo sọt, em lại tìm cách muốn nhìn, em không nên."
Lạc Thần nhìn cái sọt trong tay, tựa hồ có chút do dự, mới nói: "Thanh Y, em rất hiếu kỳ sao?"
Sư Thanh Y vẫn chăm chú nhìn bánh xe yên lặng gật đầu. Nàng cho đến bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ Lạc Thần lưng đeo sọt trúc, nên muốn nhìn một chút, nhưng Lạc Thần nói thế nào cũng không chịu đeo, nên khiến nàng càng thêm hiếu kỳ, cho nên mới không thành thật nghe lời Lạc Thần không quay đầu nhìn lại, sau đó chui chỗ trống trong ngôn ngữ, biến thành nhìn về phía trước.
Yên lặng một lúc Lạc Thần nói: "Không phải không muốn."
Sư Thanh Y nghe thấy lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, thanh âm nhẹ hơn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968644/quyen-5-chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.