Lão bản vẫn nhiệt tình mời cưỡi xe đạp, nhưng Lạc Thần bất vi sở động, lão bản cho dù không có nhãn lực đến mức nào lúc này cũng nhìn thấy, sau khi khuyên nhủ nhiều câu như vậy, cũng dần phát giác việc này hẳn là có gì đó bất tiện.
Mà Lạc Thần đứng yên, vẫn rất kiên trì nghe lão bản nói chuyện, hoặc hàm súc uyển chuyển mà trả lời lão bản, khí độ trầm tĩnh hữu lễ.
Cuối cùng lão bản rốt cục phản ứng kịp, gãi đầu cười nói: "Lạc tiểu thư, có phải tôi quá dài dòng rồi không? Làm lỡ thời gian cô đi thị trấn mua đồ."
Lạc Thần nói: "Không, không chậm trễ."
"Nếu Lạc tiểu thư thích đi bộ, tôi sẽ cất xe đẹp trở lại."
Lạc Thần thần sắc có chút vi diệu, yên lặng gật đầu.
Lão bản đánh giá nàng, tựa hồ châm chước một chút, lại nói: "Vậy không đạp xe, cái sọt này là muốn đeo trên lưng?"
Lạc Thần: "..."
Chốc lát qua đi, Lạc Thần nói: "...Đeo."
Lão bản thật cao hứng, phất tay nói lời từ biệt cùng Lạc Thần, Lạc Thần nói cảm ơn hắn xong, cầm theo sọt trúc rời khỏi.
Dọc theo con đường đi về phía trước, Lạc Thần vẫn không đeo cái sọt kia lên lưng, mà chỉ xách ở trên tay. Hiện tại có thể là thời gian thôn dân đi mua hàng hóa nhiều nhất, nên trên đường rất nhiều người qua lại, gián đoạn lại có người cưỡi xe đạp hoặc xe máy chạy ngang qua, sau xe buộc những cái sọt tương tự nhau, bên trong chất đầy thực phẩm và đồ dùng hàng ngày, hiển nhiên là vừa từ chợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968643/quyen-5-chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.