Vừa sờ bộ lông kia, trong lòng Sư Thanh Y chợt trầm xuống.
Xúc cảm này thật sự là quá quen thuộc rồi.
Quen thuộc khiến nàng khủng hoảng.
Nàng hiện tại đã bị thời gian mài giũa đến đủ bình tĩnh, cho dù thái sơn sụp xuống trước mắt thì mặt vẫn không đổi sắc, nếu trên đời này còn có cái gì có thể chân chính khiến nàng kinh hoảng, vậy cũng chỉ có thể là người và vật nàng đặc biệt để tâm.
Nhưng những người và vật này hôm nay thực sự còn lại không nhiều lắm.
Nếu như muốn từ trên tay nàng từng thứ cướp đoạt đi, nàng không biết bản thân có thể phát điên hay không.
Phát hiện Sư Thanh Y dường như cả người định trụ, Lạc Thần lập tức đến gần nàng, nắm lấy bàn tay kia của nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo, có thể tinh tường cảm giác được Sư Thanh Y đang phát run.
Lạc Thần buông tay nàng ra, sờ lên thứ sau táng lá, lập tức cũng cương cứng. Bất quá tay Lạc Thần trằn trọc dò tìm trên cổ thứ đó, sau một lúc lâu, nàng cũng đã yên tĩnh, tựa hồ đã thả tảng đá trong lòng.
Sư Thanh Y vẫn đông cứng tại chỗ, không thể tin được nàng chạm vào cổ thân thể đã băng lãnh là sự thật.
....... Ngạo Nguyệt.
........ Thế nào sẽ là Ngạo Nguyệt.
Lạc Thần dán đến, lần thứ hai nắm lấy tay Sư Thanh Y, đầu ngón tay chậm rãi chuyển động trong lòng bàn tay của Sư Thanh Y.
Lòng bàn tay một trận tê dại nhột nhạt, Sư Thanh Y cảm thụ động tác trên đầu ngón tay Lạc Thần, tỉ mỉ phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968605/quyen-5-chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.