Mọi người lúc này đều muốn nghe được âm thanh kia một cách rõ ràng, có lẽ do không thể phỏng đoán chính xác nên tạm thời ai cũng không có đưa ra quan điểm.
Hiện trường nhất thời có chút yên lặng.
Sắc mặt của Vũ Lâm Hanh càng kỳ quái, nàng cau mày, tách trà dán bên môi lại chậm chạp không thấy nàng uống, ánh mắt cũng như cố định, bắt đầu ngây ngẩn hồi lâu.
"Lâm Hanh." Lạc Thần thoáng nhìn, nhẹ nhàng gọi nàng.
Vũ Lâm Hanh lúc này mới giống như trong mộng mới tỉnh, thân thể dựng thẳng, nước trong tách theo động tác của nàng mà hất đến bên môi: "A? Chị họ cậu, cậu gọi tớ sao?"
Lạc Thần gật đầu.
"Gọi tớ có chuyện gì?" Vũ Lâm Hanh nói thầm một tiếng, lại đem tách trà vẫn cầm trong tay di chuyển, đặt ở một bên: "Sách, cái tách này thiếu chút nữa đập vào răng tớ."
Lạc Thần lại nhìn nàng chằm chằm một lúc, dường như đang quan sát biến hóa rất nhỏ của nàng.
Vũ Lâm Hanh bị đôi mắt sâu thẳm của nàng nhìn chăm chú cả người sợ hãi, đang muốn nói, Lạc Thần lắc đầu: "Không có gì. Sợ cậu ăn mất cái tách."
Vũ Lâm Hanh: "...."
Trong lúc này Sư Thanh Y đã nhìn quét một vòng, thật ra cũng phát hiện điểm bất thường này của Vũ Lâm Hanh, thấp giọng nói: "Vũ Lâm Hanh có phải cậu nghĩ đến điều gì hay không?"
"... Không." Vũ Lâm Hanh xoa nhẹ sau gáy. Sư Thanh Y đặc biệt quan sát cử chỉ mờ ám vô thức này, cảm giác nàng thoạt nhìn mặc dù có một chút kỳ quái, nhưng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968604/quyen-5-chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.