Sư Thanh Y lại nhẹ nhàng nghiêng đầu: "Tôi trái lại không để tâm cô nói tôi là kẹo cao su."
Trên thuyền vài chiếc đèn pin vẫn sáng, trong đôi mắt xinh đẹp phiếm lên chút ánh sáng, mang theo nhất quán chuyên chú cùng ôn nhu: "Trước đó tôi đã nói với cô, người trong lòng tôi, nàng rất thích ăn kẹo."
Giáng Khúc nói: "Nhưng tôi để tâm cô nói tôi là một cái ba lô."
Môi Sư Thanh Y khẽ động, còn muốn tiếp tục nói gì đó: "Giáng Khúc tiểu......"
Giáng Khúc lạnh lùng xoay mặt đi: "Tôi hơi mệt, muốn ngủ một giấc."
"Được rồi." Sư Thanh Y không để tâm mỉm cười: "Nhĩ hảo nghỉ ngơi, tôi không nói chuyện với cô nữa."
Giáng Khúc tựa vào mép thuyền, nhắm mắt lại, cả người lạnh như hàn băng, không thể đến gần.
Chiếc thuyền lại yên tĩnh, mặt hồ tràn ngập sương mù, bóng tối như mực nước từ bốn phương tám hướng vẩy đến.
Sư Thanh Y vẫn tựa vào ba lô của Giáng Khúc nghỉ ngơi, qua một đoạn thời gian, nàng rụt vai, trầm thấp kêu "tê" vài tiếng.
Đôi mắt Giáng Khúc hé ra một khe nhỏ, nhìn nàng ở bên cạnh cuộn thành đoàn dáng vẻ giống như một con cừu giữa mùa đông, hình như đang rất lạnh.
Sư Thanh Y tựa vào ba lô da bò gần thêm một chút, đưa tay ôm lấy nó.
Ôm thật chặt.
Nhận thấy Giáng Khúc nhìn qua bên này, Sư Thanh Y vội vàng nói: "Xấu hổ, làm ồn đến giấc ngủ của cô sao? Gió hồ quá lớn, tôi hơi lạnh."
"Lạnh thì mặc thêm áo." Giáng Khúc trả lời đến lãnh đạm.
"Để tiết kiệm không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968539/quyen-4-chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.