Ùm một tiếng, mặt nước bắn tung tóe, thân thể Tạ Thành Nam lập tức chìm xuống, một mảnh máu đỏ sẫm lập tức lan tràn. Cùng lúc máu loang ra, đường nét thân thể của Tạ Thành Nam biến dạng vặn vẹo, giống như dầu mỏ không tan trong nước biển. Chỉ là bởi vì ban đêm trong nước thực sự quá tối, mắt thường rất khó nhận ra, vì vậy nhìn qua giống như Tạ Thành Nam đã chìm vào đáy nước. Sư Thanh Y đứng trên thuyền, ánh mắt lãnh tĩnh chăm chú nhìn quá trình biến hình quen thuộc, một chi tiết cũng không bỏ sót. Thẳng đến phiến hắc sắc tan đi, lại tụ hợp giống như rắn nước bơi dưới mặt hồ, cuối cùng biến mất không thấy. Mặt nước bình lặng, chỉ có gió hồ sưu sưu thổi. Xa xa trong rừng cây lam sắc lân quang tựa như bóng quỷ. Sư Thanh Y quay đầu lại, di chuyển bước chân, con thuyền rỗng ruột không gian tương đối nhỏ hẹp, nàng di chuyển như vậy, thân thuyền không khỏi lay động. Tang Cát bị nàng làm sợ đến nói không nên lời, vô lực ở đuôi thuyền, thân thuyền dĩ nhiên lay động càng thêm kịch liệt. Một lát sau, yếu hầu Tang Cát khẽ trượt, nuốt xuống một ngụm nước bọt, môi run rẩy: "Tạ, Bác Sĩ Tạ, cô, các người giết bác, bác sĩ Tạ?" Một thuyền tĩnh mịch. "Sư tiểu thư, Giáng Khúc tiểu thư, hai người các cô nói, nói đi!" Đôi mắt Tang Cát đỏ bừng: "Bác, bác sĩ Tạ trước đây rất, rất chiếu cố tôi, tôi không hiểu, các người vì, vì sao muốn......." Sư Thanh Y nhìn Tang Cát, Giáng Khúc cúi đầu nhắm mắt dưỡng thần. Lại không ai trả lời hắn. "Chúng đến." Âm Ca hồi lâu không lên tiếng đột nhiên mở ra đôi mắt phiếm lên ánh sáng thê lãnh, yếu ớt nói. Chỗ xa hơn một chút trên bờ tràn ngập sương đêm, xa trong sương mù có vài cái bóng lay động một cách xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng máy móc. Theo mấy cái bóng tiến đến, phía sau mơ hồ xuất hiện một số khác nữa. "Mau chèo thuyền, Tang Thi sắp đuổi kịp." Sư Thanh Y thản nhiên nói: "Tang Cát, lát nữa tôi nói với anh." Nam nhân mặt quỷ vừa nghe Sư Thanh Y lên tiếng, lập tức khuấy động mái chèo ra sức chèo ra ngoài. Ngoại công của hắn rõ ràng rất cao cường, có thể dùng sức mạnh cũng có thể dùng kỹ thuật, thuyền gỗ hẹp dài cồng kềnh khó có thể khống chế như vậy nhưng dưới tay hắn trái lại điều khiển rất thành thạo. Thuyền gỗ rời khỏi bờ hồ, hướng trung tâm Bạch Hải Tử chèo đến. Xa xa trên mặt hồ, chiếc thuyền chật hẹp giống như một phiến lá đơn độc. Sư Thanh Y xoa nhẹ mi tâm, đi qua, nói với Tang Cát vẫn không chấp nhận được chuyện Tạ Thành Nam cứ như vậy chìm xuống đáy hồ: "Bác Sĩ Tạ mà anh biết, thật ra không phải tên Tạ Thành Nam, tên của hắn là Khương Cừu. Dĩ nhiên, Khương Cừu cũng là một cái tên giả, hắn có trăm cái tên, nghìn vạn khuôn mặt, anh không biết cũng là bình thường." Tang Cát vừa khiếp sợ, vừa mờ mịt không giải thích được: "Các người, trước đây các người quen biết nhau?" Sư Thanh Y nói: "Trước đó đấu qua một lần. Hơn nữa tôi không giết hắn, hắn chỉ là trốn đi mà thôi." "Nhưng, nhưng tôi rõ ràng thấy hắn chìm, chìm xuống..." Tang Cát càng nói lắp. "Nói chúng tôi không có giết hắn là được rồi." Sư Thanh Y cúi thấp người, tựa hồ là trấn an tâm tình Tang Cát, vỗ nhẹ vai phải của hắn: "Bởi vì tôi tạm thời vẫn không giết được hắn." Cuối cùng, nàng cong môi cười, lại trầm thấp bổ sung: "Lần này chỉ là đánh gãy một chút gân cốt của hắn, để hắn nhận giáo huấn, chí ít trong thời gian ngắn hắn không có rãnh rỗi đi làm mưa làm gió trước mắt tôi." "Tôi, tôi không rõ." Tang Cát bị ánh mắt cùng tiếu ý nhiếp hồn của nàng làm cho đần độn, đau đầu nói. "Đây là việc của tôi, hắn nhất định lại xuất hiện, anh không cần biết rõ." Ánh mắt Sư Thanh Y lại lãnh đạm xuống, nàng nói: "Trước đây anh làm hướng đạo đã vài lần đến Hỗ Chủ Thôn, hắn đã từng đối tốt với anh, là bạn bè của anh, anh không cách nào chấp nhận cũng là bình thường. Nhưng anh phải biết rằng, hắn cũng đã từng đối với toàn bộ người trong thôn rất tốt, tôi tin tưởng hắn có thể dùng thân phận một bác sĩ sinh hoạt tại đây, nhất định đã cứu giúp không ít người, nếu không thôn dân sẽ không kính trọng hắn như vậy. Hắn muốn thu lấy một thận phận không bị người hoài nghi, thời gian dài chờ đợi ở một chỗ, vậy hắn nhất định phải làm những việc này. Ngụy trang là kỹ xảo cơ bản nhất. Chính anh nhìn xem, hắn đã từng đối với thôn dân tốt như vậy, nhưng trong một đêm hắn liền diệt thôn, đem thôn dân đều biến thành Tang Thi." Nghe được một câu nói cuối cùng, Tang Cát rõ ràng sợ run cả người. "Trước đó có thể đối với người hết thảy điều tốt, nhưng lúc thời cơ đến, Khương Cừu, vị Bác Sĩ Tạ kia của anh, sẽ không chút do dự lợi dụng các người, giẫm đạp lên bọn họ, ngay cả khi biến bọn họ thành cái xác không hồn như vậy cũng không nhíu mày một cái. Nếu anh không phải hướng đạo của bọn tôi, dựa theo dự tính của hắn thì sẽ phát triển đến việc làm hại anh, anh hiện tại cũng không có khả năng êm đẹp mà ngồi ở chỗ này, sớm thành Tang Thi." Giọng nói của Sư Thanh Y đạm nhạt như trước, giống như mặt hồ đen kịt bình tĩnh, nhưng sóng ngầm bên dưới khó có thể nhìn thấy. Sắc mặt Tang Cát trắng bệch: "Hắn, hắn vì sao phải làm như vậy? Lẽ, lẽ nào, Sư, Sư tiểu thư cô lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì đã biết, sau đó chỉ là giả hồ đồ trước mặt bọn tôi sao?" Giáng Khúc khép hờ đôi mắt, hướng Sư Thanh Y nhìn thoáng qua. Sư Thanh Y nói: "Nói đúng ra, là ở đêm người mặt quỷ xuất hiện. Hắn bỏ lại mặt nạ, cố ý để Trát Tây nhặt được, để Trát Tây trốn nơi đó. Trát Tây là người điên, từng ở chỗ hắn xem bệnh qua, người khác nói gì cũng không nghe, nhưng lại rất nghe lời hắn, Trát Tây cầm mặt nạ trốn sau bụi cây, vừa lúc trì hoãn thời gian của tôi. Hắn nhân cơ hội chạy vào cánh rừng, xuống dưới địa đạo bên dưới tế đài, vừa rồi các người cũng đã thấy, địa đạo có rất nhiều nhánh mở rộng các hướng, là một nơi thông đến rất nhiều chỗ lân cận, đây là bí mật của Khương Cừu. Tế đài là nơi thần thánh trong thôn, nhất là chảo lớn dùng để cúng tế, người bình thường nào dám đến gần, càng không nói là tỉ mỉ kiểm tra cơ quan ẩn dấu trong đó. Trên mặt đất có nhiều hạn chế, tiến vào địa đạo đi đường tắt, hắn có thể không e dè mà lợi dụng tốc độ của hắn, nhanh chóng vòng trở lại, sau đó lúc thôn dân bắt đầu vây quanh, hắn liền theo sau xuất hiện, ngụy tạo chứng cứ mình không có ở hiện trường." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Lúc đầu khi mới phát hỏa, tôi đặc biệt hỏi qua trong nhà hắn có địa đạo không, hắn lại nói không, hắn đang nói dối. Dưới địa đạo có một lối đi thẳng, chính là thông đến nhà hắn, đêm đó sau khi tôi phát hiện lối vào ở tế đài, tôi đã trở về âm thầm điều tra qua, ngay trong phòng hắn." Một đường nghe xuống, Tang Cát rốt cục trầm mặc. Những người khác cũng không lên tiếng, yên tĩnh nghe, chỉ còn thuyền gỗ lắc lư trên mặt nước. "Mà bên ngoài bụi cây cùng bên trong địa đạo đều có dấu giày đinh, đêm đó hắn cố ý mang giày có số đo lớn, sau đó ra ngoài lập tức đổi giày, tránh lưu lại dấu giày. Chỉ là bởi vì số đo lớn, nên lúc hắn hành động bàn chân gắng sức khó tránh khỏi có chút khó chịu, dẫn đến dấu chân có khe hở rất nhỏ, vì vậy có thể thấy số đo thực tế của hắn cũng không lớn như vậy. Tôi suy luận một chút, căn cứ kích cỡ dấu giày cùng số đo thực tế hắn dùng hằng ngày cũng không chênh lệch lắm, trước sau các loại, cũng không thể có chuyện trùng hợp đến vậy." Tang Cát cúi đầu thở dài, tựa hồ bắt đầu chấp nhận hiện thực, lúng túng nói: "Sư tiểu thư, cô, cô quá thông minh rồi. Biết những bí mật này cũng không nói, ngay cả những chuyện đó tôi cũng không biết cô làm khi nào." Sư Thanh Y đứng dậy, hàng mi dài hoảng động che lấp đáy mắt có chút sương mù: "Trên đời này có vài thứ sớm biết được, lại không nhất định phải nói ra. Nói ra, thì không có ý nghĩa nữa, không phải sao?" Tang Cát cái hiểu cái không mà gật đầu. Giáng Khúc ngồi ngay ngắn, mặt không biểu tình. Sư Thanh Y lại nói tiếp: "Sau đó trong địa đạo tôi dùng lời nói thử qua Khương Cừu, vừa rồi muốn tìm thuyền cũng thử qua. Khương Cừu ở chỗ này với thân phận một bác sĩ, tôi đoán cũng là vì thuận tiện đi Thần Chi Hải, dù sao thì ở đây cũng gần nước. Nhưng hắn cũng không phải luôn ở tại nơi này, tôi hỏi qua người trong thôn, hắn thường xuyên đi ra ngoài hái thuốc hoặc vào thị trấn phát thuốc thậm chí là tu nghiệp và các lý do vân vân để ra ngoài, có đôi khi một tháng cũng không trở về. Hơn một tháng trước đây, hắn không ở nơi này, bởi vì hắn khi đó đang ở một nơi khác chạm mặt cùng bọn tôi. Nhưng chỉ bằng vào biểu hiện bên ngoài tôi cũng không thể trăm phần trăm kết luận, cho nên trong lúc các người chuẩn bị thuyền, tôi âm thầm nhờ Giáng Khúc tiểu thư giúp tôi một chuyện, lúc Tạ Thành Nam lên thuyền tập kích hắn, mượn đó làm khảo nghiệm cuối cùng, quả nhiên hắn cho rằng bị nhìn thấu, nên liền lộ nguyên hình." Dứt lời, ánh mắt nàng nặng nề, đi qua chỗ Giáng Khúc ở đầu thuyền: "Nói chung chuyện này thực sự phải cảm ơn Giáng Khúc tiểu thư cô." Giáng Khúc lười biếng nâng mí mắt. Sư Thanh Y tựa hồ đã quen sự lãnh đạm của nàng, thậm chí không coi ai ra gì, cũng không để tâm, mà chỉ tựa vào đầu thuyền ngồi xuống, ở giữa chỉ cách Giáng Khúc một chiếc ba lô da bò. "Nên nói cũng đã nói xong, mọi người nhân lúc này nghỉ ngơi đi." Ngữ khí của Sư Thanh Y rất đạm nhạt, cũng không chỉ rõ đối tượng, hư hư thực thực nói: "Chờ thuyền đến gần bờ, tôi có một việc trọng yếu muốn nói." Nàng lại đưa ba lô của mình qua, giọng nói ôn nhuyễn: "Âm Ca, tựa vào ngủ một giấc. Lên bờ A Tỷ sẽ gọi em." Ánh mắt Âm Ca trượt xuống, chậm rãi gật đầu, giống như nàng đã từng ôm gối ôm thỏ lớn ngủ trong nhà Sư Thanh Y, ôm ba lô của Sư Thanh Y, nhắm mắt lại. Âm Ca ngủ, vẻ mặt Sư Thanh Y cũng càng lúc càng mệt mỏi, nàng lần nữa xoa mi tâm, tựa vào đầu thuyền, khép hờ hai mắt. Giáng Khúc như trước ngồi thẳng tắp bên cạnh, đôi mắt u lam mờ ảo sương mù, trong đêm tối càng khó nắm bắt. Tang Cát phụ trách chỉ thị phương hướng, nam nhân mặt quỷ phụ trách chèo thuyền, cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết là gió hồ càng lúc càng lớn, Sư Thanh Y trong giấc ngủ dường như rất sợ hãi, thân thể nghiêng đi, trực tiếp bỏ qua ba lô da bò, ngã xuống trên vai Giáng Khúc. Đầu vai Giáng Khúc tựa hồ cứng đờ, nghiêng đầu sang nhìn nàng. Tựa hồ trong lúc mơ mơ màng màng, tay Sư Thanh Y gạt ba lô da bò ra, dựa vào Giáng Khúc càng gần hơn. Tựa hồ suy nghĩ một lúc, Giáng Khúc nâng ngón trỏ, chạm lên cái trán hơi nghiêng cái trán của nàng, nhẹ nhàng đẩy ra, lại dịch chuyển vị trí của ba lô để Sư Thanh Y có thể dùng một tư thế tương đối thỏa mái tựa vào. ".... Ân." Qua một đoạn thời gian, Sư Thanh Y nói mê một tiếng, lại ngã người sang bên. Nàng mềm mại như không có xương, nhất là vòng eo tựa như làm từ nước, ba lô ở giữa bị xê dịch, cả người nàng gần như đều nghiêng bên cạnh Giáng Khúc, thậm chí gần gũi ghé trên trái tim của Giáng Khúc. Nhịp tim đập ẩn giấu, đập còn nhanh hơn cả tiếng mưa rơi ngày xuân. Giáng Khúc mím môi, khóe mắt khẽ cong, yên lặng cẩn thận chạm vào khuôn mặt thanh lệ nhu uyển của Sư Thanh Y. Mái tóc của nàng mềm mại, đôi mắt nhắm lại không cách nào thấy được lệ khí mãnh liệt trước đó, trên nước gợn lắc lư, hư ảo tựa như hoa trong kính trăng dưới nước. Sau một lúc lâu, Giáng Khúc lại đẩy nàng ra. Sư Thanh Y giống như kẹo cao su gỡ không ra, dựa vào lần nữa. Giáng Khúc: "........" Sư Thanh Y khẽ mở mắt, từ góc độ này cẩn thận quan sát, đáy mắt đen nhánh nhìn không rõ. "Tỉnh?" Giáng Khúc mặt băng bó. Gân xanh hai bên huyệt Thái Dương của Sư Thanh Y mạnh mẽ nổi lên, huyết quản thình thịch nhảy động, rất nhanh lại bị nàng đè xuống, chỉ là hàm hồ lười biếng ân một tiếng. "Đừng tựa vào tôi." Giáng Khúc từ lâu lạnh lùng nghiêng mặt đi, nói: "Phiền." "Xấu hổ." Sư Thanh Y áy náy cười: "Tôi cho rằng đó là một cái ba lô, vô thức đã nghĩ dựa vào một chút." Giáng Khúc hừ lạnh một tiếng. "Dĩ nhiên, tôi không phải nói cô là một cái ba lô." Sư Thanh Y vừa nói, vừa nâng ánh mắt tựa hồ đang chuyên chú quan sát biểu tình của Giáng Khúc. Giáng Khúc đạm nhạt nói: "Tôi cho rằng đó là kẹo cao su, vô thức đã nghĩ gỡ ra. Tôi ghét kẹo dính dính ngọt ngọt." "Dĩ nhiên, tôi không phải nói cô là miếng kẹo cao su." Nàng bổ sung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]