Vẻ mặt của Thiên Thiên khiến tâm trạng Sư Thanh Y càng thêm nặng nề.
Dù sao Thiên Thiên phần lớn thời gian đều là cười khanh khách, lúc độc miệng cũng cười, không độc cũng cười, thậm chí có chút vô tâm vô phế, loại u phiền trầm tư hiện tại thực sự hiếm thấy.
Sư Thanh Y cân nhắc một phen, mới nói: "Cậu nói sau đó cậu rời khỏi liền phiêu bạt bên ngoài, vậy rốt cục là nhập mộ lúc nào?"
"Cũng là thời Minh Sơ sao." Thiên Thiên liếc mắt nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần trầm mặc.
"Bị phong trong thủy tinh quan ở cổ mộ Phượng Hoàng thành, là người trong tổ chức của cậu đã hạ thủ sao?" Bởi vì Thiên Thiên vừa ra ngoài đã mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ hơn nữa đối với cổ lâu tương đối quen thuộc, Sư Thanh Y lúc đó còn nghĩ nàng là một thành viên trong tổ chức Thanh Đầu Quỷ.
Mà thực tế, Thiên Thiên quả thật đúng là một thành viên.
"..... Phải." Giọng nói của Thiên Thiên đột nhiên trở nên có chút hàm hồ.
Sư Thanh Y ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không chuyển.
Sau đó ánh mắt Sư Thanh Y khẽ đảo, thần sắt thanh lạnh trong suốt: "Vu Mị làm sao? Vu Mị mưu tính trả thù cậu?"
"...... Phải." Thiên Thiên trả lời.
"Chuyện của Ô Y khi đó, theo lý mà nói Vu Mị hẳn là rất hận cậu, cậu thế nào sẽ cùng nàng ở trong cùng một tổ chức?" Giọng nói của Sư Thanh Y đè thấp: "Hơn nữa tổ chức thoạt nhìn cũng không tốt lắm, có chút tà giáo."
"Lúc đó có một đoạn thời gian tớ không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968493/quyen-4-chuong-242-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.