Chương trước
Chương sau
"Như vậy cậu cùng Vu Mị đều là Ô Y tộc, đúng không?" Dừng một chút, Sư Thanh Y rốt cục nói ra.
Thác Chiết, Phần Thi, đây là hai tà thần Ô Y tộc cung phụng.
Thật ra tà thần của Ô Y có tổng cộng bốn vị, còn có hai vị là Chiêu Hồn và Lôi Thần.
"Phải." Thiên Thiên mỉm cười: "Sư Sư, cậu rất hiểu biết a."
Sư Thanh Y xấu hổ xua tay: "Cũng không phải hiểu rất rõ, có chút là tớ xem trong sách, có chút dường như —"
"Dường như cái gì?" Thiên Thiên thấy vẻ mặt nàng khác thường liền hỏi nàng.
Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Dường như trong đầu tớ còn có một chút khái niệm. Cũng không biết có phải trước đây đã đọc qua trong sách linh tinh gì đó hay không, những tri thức này có thể đã bất tri bất giác đi vào ý thức, nhưng tớ lại không quá để tâm."
Lạc Thần ngước mắt nhìn Sư Thanh Y, hàng mi dài khẽ động như cánh bướm, nàng tiếp tục im lặng. "Được, không nói đến chuyện khác, chúng ta trở lại chuyện của cậu." Vẻ mặt Sư Thanh Y khôi phục nhu hòa, đôi mắt dưới ánh sáng của ngọn đèn lại lóe ra một chút tinh quang, tựa hồ vô cùng chuyên chú: "Thật ra rất lâu trước đây tớ bởi vì hiếu kỳ đã làm một nghiên cứu về Ô Y tộc, nhưng nó quá thần bí, đã là một bộ tộc từ lâu bị chôn vùi, tư liệu tớ có thể tìm được vô cùng hạn chế. Thậm chí bởi vì chuyện này khi đó tớ còn bị giáo sư trách mắng. Nàng không tin Ô Y tộc có tồn tại, con đồng tình quan điểm đó là một huyền bí cố sự được tô vẽ, là những người ở thời đó ký thác ảo tưởng, cũng không thừa nhận tính chân thực của Ô Y tộc. Nếu như không muốn nói, nàng cảm thấy đó chỉ là Miêu tộc cổ bình thường mà thôi."
Thiên Thiên nói: "Lịch sử diễn biến, các tộc cũng theo đó phát triển dung nhập, Miêu tộc có một phần là do Ô Y tộc bọn tớ biến chuyển mà thành. Cho nên Sư Sư cậu xem, Miêu tộc cổ độc, linh sủng, vu thuật vân vân, đều sẽ có điểm tương đồng Ô Y tộc. Mỗi bộ tộc đều có tiền thân của nó, thậm chí còn có tiền thân của tiền thân, bắt nguồn từ xa xưa kéo dài xuống."
"Cậu chờ một chút." Sư Thanh Y đứng lên đi đến một cái bàn khác lấy bản ghi chép cùng bút máy.
Nàng mở nắp bút, lúc này mới ngẩng đầu hai mắt trong trẻo như nước suối: "Được rồi, cậu nói đi."
Thiên Thiên: "........"
Lạc Thần liếc mắt nhìn đến: "Sinh viên gương mẫu, muốn chị thay em tìm một cái microphone đưa cho Thiên tiểu thư sao."
Sư Thanh Y: "......."
Thiên Thiên lúc này mới nở nụ cười: "Tớ đây thuật lại kỹ càng một chút, Sư Sư cậu chậm rãi ghi. Ô Y tộc năm đó thuộc Nam Man, tộc nhân am hiểu vu cổ, tinh thông vu thuật, cho nên trong mắt ngoại tộc danh tiếng không tốt lắm, gây thù hằng rất nhiều. Bọn tớ tín ngưỡng Thác Chiết, Lôi Thần, Phần Thi, Chiêu Hồn bốn vị thần tôn, mỗi vị thần tôn đều phải có một vị tế ti chủ tế, tớ năm đó được tộc chủ tuyển làm phó nhân (người hầu) của Thác Chiết thần tôn, tiếp nhận chức vụ trở thành Thác Chiết tế ti. Năm đó tớ mười hai tuổi."
Sư Thanh Y gật đầu: "Mười hai tuổi rất nhỏ. Vậy Vu Mị lúc nào thì tiếp nhận chức vụ Phần Thi tế ti, cùng một thời gian với cậu sao?"
"Phải. Nàng cùng tớ đồng thời tiếp nhận chức vụ, nàng lớn hơn tớ một tuổi, khi đó nàng mười ba tuổi."
Thì ra tuổi tác đều còn rất nhỏ.
Hai người quả nhiên cũng không phải người tầm thường.
Sư Thanh Y hỏi: "Vậy theo như lời cậu vị Ô Linh Tát A, Vu Linh đại nhân thì sao?"
Lạc Thần cầm chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt trầm tĩnh, toàn bộ quá trình chỉ lắng nghe mà không nói lời nào.
Thiên Thiên trả lời: "Vu Linh đại nhân lớn hơn em gái nàng bốn tuổi. Tớ cùng với Vu Mị lúc đó làm tế ti, Vu Linh đại nhân đã mười bảy, thật ra lúc nàng còn nhỏ liền được chọn làm Ô Linh Tát A, chỉ là đến lúc mười tám tuổi mới chính thức tiếp nhận tộc lễ."
"Chờ một chút." Sư Thanh Y cảm thấy có chút kỳ quái: "Cậu nói Ô Linh Tát A chính là chỉ công chúa điện hạ, Vu Linh cùng Vu Mị là tỷ muội, như vậy phải cùng là công chúa của tộc mới đúng, vì sao chỉ có Vu Linh mới phải?"
"Ô Linh Tát A, chỉ có thể có một. Duy nhất."
Sư Thanh Y thận trọng lắng nghe, thoáng cái đã hiểu: "Có phải từ nhỏ Vu Mị đã rất ganh ghét tỷ tỷ nàng?"
Ganh ghét cùng đố kị, cho dùng tên chỉ khác nhau một chữ nhưng lại không cùng một cấp bậc.
"Phải." Thiên Thiên nói: "Từ nhỏ Vu Mị đã hận Vu Linh đại nhân tận xương tủy."
Trong lòng Sư Thanh Y thông thấu.
Thiên Thiên vén sợi tóc bên tai, nói tiếp: "Ô Linh Tát A chỉ có duy nhất một người, Vu Linh đại nhân quá mức chói mắt, tư cách Ô Linh Tát A không tới phiên Vu Mị, dĩ nhiên cũng mất đi thân phận công chúa điện hạ, cho dù cho dù là thân sinh nữ nhi của tộc chủ nhưng địa vị lại chỉ ngang bằng tớ. Nàng cực độ oán hận Vu Linh đại nhân, cũng oán hận phụ thân nàng. Mà đem phần oán hận này chất lên cao, chính là năm nàng mười bốn tuổi, sau khi nàng tiếp nhận chức vụ Phần Thi tế ti một năm, năm đó cũng chính là lúc Vu Linh đại nhân chính thức được tiếp nhận đại lễ Ô Linh Tát A."
"Năm ấy xảy ra chuyện gì?" Sư Thanh Y hơi nhíu mày.
"Trong tộc lễ năm đó Vu Linh đại nhân từ bỏ muội muội của nàng Vu Mị, lựa chọn tớ." Trên mặt Thiên Thiên lúc này mới có một tia dao động.
"Lựa chọn là..."
"Người toàn tộc phó thác, vô thượng vinh quang."
Lạc Thần không nói, mi tâm Sư Thanh Y nhíu càng sâu.
Giọng nói của Thiên Thiên đột nhiên trở nên biến diệu kỳ ảo: "Trường sinh bí pháp."
Bút máy của Sư Thanh Y rơi xuống: "....."
Lạc Thần nhẹ nhàng bắt lấy bút máy, cầm ở trong tay, lại lấy nắp bút từ trong tay Sư Thanh Y đang sửng sốt, yên lặng đóng lại, đặt ở một bên trên mặt bàn.
Sư Thanh Y quay đầu nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần biểu tình rất đạm nhạt.
Sư Thanh Y lại nhìn trở lại, nét mặt cương lãnh, vài chữ giống như phun ra từ kẻ răng: "..... Trường sinh bất lão?"
Vẻ mặt của Thiên Thiên cũng đông cứng, qua một lúc mới tản ra, cười nói: "Cậu rõ ràng vừa rồi lúc nghe tớ nói tớ là người thời Chiến quốc rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy kỳ quái, chắc là đối với việc đó hoàn toàn có thể chấp nhận. Tớ từ Chiến quốc đến hiện đại, có vài thứ rõ ràng càng kỳ lại, vì sao cậu nghe được trường sinh trái lại sẽ như vậy?"
Sư Thanh Y lần thứ hai nhìn về phía Lạc Thần, trong thanh âm mơ hồ một tia run rẩy không thể phát giác: "Cậu cùng Lạc Thần âm thầm lén tớ liên lạc, Lạc Thần là người Minh triều cũng đến hiện đại, việc này cậu nhất định biết, đúng không?"
Thiên Thiên gật đầu.
"Đó cũng không nhất định." Sư Thanh Y mím môi: "Lạc Thần là từ Minh triều ngủ thẳng đến hiện đại, cậu cũng có thể từ Chiến quốc ngủ thẳng đến hiện đại."
Thiên Thiên sửng sốt: "Sư Sư, thì ra cậu là nghĩ như vậy sao."
Ánh mắt của Sư Thanh Y âm thầm liếc nhìn Lạc Thần, Lạc Thần tĩnh tọa lắng nghe không có biểu thị gì, Sư Thanh Y vĩnh viễn không biết nàng nghĩ gì, chỉ đành thu hồi ánh mắt.
Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Trong truyền thuyết các đời tương truyền Ô Y tộc giỏi về trường sinh thuật, những thứ khác tớ đều có thể tin tưởng, duy nhất chuyện này.....tớ.....tớ. Thiên Thiên cậu nói cậu là người Chiến quốc, tớ tin, tớ nghĩ tổ chức Thanh Đầu Quỷ kia là thành lập từ thời Chiến quốc, Chiến quốc cậu vào thủy tinh quan sau đó bị chôn trong mộ ở Quý Thọ Thôn, vừa tỉnh liền đến hiện đại. Mà ở giữa Minh triều bởi vì nguyên nhân nào đó lại có người trong tổ chức ở nơi đó xây dựng Quỷ Lâu, nhưng việc đó cũng không trực tiếp liên quan đến cậu, chỉ là một đoạn lịch sử chuyển tiếp mà thôi. Mặc dù cậu tỉnh lại liền biết Lăng Huyết giấu ở tầng thứ năm nhưng cũng có thể là lúc cậu ở Chiến quốc đã biết quy luật gì đó, tỷ như nói bản thiết kế của cổ lâu, suy đoán như vậy cũng có khả năng —"
Nàng nghĩ tất cả biện pháp vì suy đoán của bản thân cung cấp một biện giải hợp lý, có thể phù hợp logic.
Cho dù biết trong đó có lỗ hổng nhưng vẫn kiên trì.
Dần dần, nàng bắt đầu cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Thiên Thiên thở dài một tiếng.
Lạc Thần ngước mắt, quang ảnh trong mắt ôn nhuyễn, nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nhìn sàn nhà dưới chân.
Phòng sách đột nhiên trở nên dị thường yên tĩnh.
"Lừa mình dối người." Giọng nói của nàng vô cùng nhẹ: "Tớ biết, tớ lừa mình dối người."
Cái gì đều có thể chấp nhận, trải qua các loại gian khổ dằn vặt, quỷ vật kinh khủng, quỷ quái ác mộng, thật sự không ai có thể có năng lực thích ứng cùng tiếp nhận mạnh mẽ như nàng.
Chỉ duy nhất không thể chấp nhận được chuyện này.
Cái gọi là trường sinh.
Thật ra có những điều không thể tưởng tượng nổi, trường sinh cũng không tính là chuyện gì đặc biệt cổ quái, nhưng nàng chính là không cách nào chấp nhận.
Chính xác là sợ chấp nhận.
Nàng sợ một khi chấp nhận trường sinh là sự thật, chuyện trước đây nàng hoài nghi có thể trở thành sự thật.
"Sư Sư." Thiên Thiên thấp giọng gọi nàng.
"Bản thân cậu cũng đã nói như vậy, tớ cũng hiểu được." Khóe miệng Sư Thanh Y rốt cục dẫn ra nụ cười: "Cậu sống thật lâu thật lâu, là chân chính mà sống, chứ không phải bị trói buộc trong quan tài. Cậu cùng Lạc Thần...... không giống, không giống."
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống: "......."
"Thật ra cậu cũng biết." Thiên Thiên bổ sung: "Tớ là cái gọi là trường sinh bất lão không sai, nhưng Ô Y tộc nhân cũng không phải là mỗi người đều trường sinh, đời đời giỏi về trường sinh chỉ do ngoại nhân phóng đại. Chuẩn xác mà nói, Ô Y tộc chỉ có ít đến đáng thương số người có tư cách trường sinh."
Nàng lại thở dài: "Người trong tộc của tớ có tinh thông dị thuật hơn nữa thì cũng là con người. Con người muốn trường sinh bất lão đó là chống lại ý trời, là nghịch thiên hành sự, quá trình đáng sợ tớ cũng không nói nhiều ở đây. Tớ muốn nói là trường sinh bí pháp là vô thượng vinh quang đối với tộc của tớ, chỉ có vài người đạt được, hơn nữa sinh mệnh cũng không phải là vĩnh hằng, cuối cùng sẽ có một ngày chấm dứt, cũng không phải là chân chính trường sinh, chỉ là kéo dài thọ mệnh mà thôi. Thế giới này chúng ta vẫn chỉ là con kiến, chỉ có thần hậu thay mặt thần linh thời Hoang Mang bọn họ mới là nhật nguyệt đồng hy, thần linh ban tặng."
Sư Thanh Y nói: "Cho nên trong Ô Linh Tát A tộc lễ, Vu Mị bởi vì không được vinh quang "trường sinh", cho nên....?"
"Cho nên oán hận đến cực hạn. Sau khi tộc lễ kết thúc vài ngày, nàng giải vờ thân cận Vu Linh đại nhân, Vu Linh đại nhân trong lòng biết nàng từ nhỏ tính tình hung ác bất thường, không thể tin, cho nên trước đó mới không lựa chọn nàng. Nhưng dù sao cũng là muội muội, làm sao lại có nhiều cảnh giác như vậy, Vu Mị liền lén hạ cổ trên người Vu Linh đại nhân, Vu Linh đại nhân bị trọng thương, Vu Mị nhân cơ hội đoạt được chìa khóa lẻn vào Ô Y bí cảnh, nàng ở nơi đó phát hiện luyện ma cấm thuật, tộc chủ dẫn người chạy tới, nàng cuối cùng dùng phương pháp trong cấm thuật giết chết tộc chủ."
"Đó là cha nàng...." Trong lòng Sư Thanh Y run lên.
Thảo nào lúc trước Thiên Thiên ở dưới mộ ngầm Sư trạch chỉ trích Vu Mị thương tỷ giết cha.
"Tộc chủ không chỉ chết trên tay nàng, hơn nữa còn trở thành người đầu tiên bị nàng ăn tươi."
Trong lòng Sư Thanh Y hàn lãnh càng đậm, dừng một lát mới nói: "Cậu là nói khi đó nàng mới mười bốn tuổi."
"Phải."
"Là bởi vì cấm thuật gì đó?"
"Phải. Tuy rằng tớ không biết vì sao nàng lại ăn thịt người, nhưng nghĩ đến cũng có thể là do cưỡng ép tu luyện cắm thuật, thiên đạo vạn vật rất công bằng, cái gì cũng phải trả giá tương xứng."
"Khi đó cụ thể là lúc nào? Dùng lịch của chúng ta hiện tại quy đổi."
"Năm 228 trước Công Nguyên."
Sư Thanh Y hít sâu một hơi: "Lẽ nào nàng ăn thịt người ăn...... Hai nghìn hai trăm bốn mươi năm."
Nàng không khỏi nhớ đến lúc Vu Mị xuống dưới lòng đất, cổ âm lãnh trên người nàng cùng một loại mùi thi thể thối rửa rất nhỏ.
Người khác có thể không ngửi thấy nhưng không qua được mũi của nàng.
Quỷ Lang là Thi Ngao, bởi vì trước đây cũng ăn rất nhiều người chết nên vị đạo trên người cũng vô cùng nặng.
Thiên Thiên nói: "Có lẽ đi. Dù sao thì từ mười bốn tuổi khi đó, Vu Mị đã chạy khỏi Ô Y, vĩnh viễn trở thành phản đồ. Ô Y tộc trải qua lần chấn động đó càng thêm hỗn loạn, lại qua ba năm, xảy ra rất nhiều việc, trong đó phức tạp cụ thể tớ cũng không hiểu rõ ràng, chỉ biết nguyên nhân vì chút xung đột lợi ích, Vu Linh đại nhân bất đắc dĩ gả sang Sở Quốc, làm Sở Vương Vương Phi."
Mi tâm Lạc Thần khẽ động.
"Ngoại tộc hòa thân?" Sư Thanh Y suy nghĩ một chút nói: "Trong một số ghi chép Sở Quốc cũng xem như thuộc khu vực Nam Man, nó lúc đó có phải tiếp giáp với chỗ các người hay không?"
"Sở Quốc quả thật ở lân cận Ô Y. Chỉ là Ô Y từ trước luôn ẩn khuất mà thôi."
"Vu Linh đại nhân là gả cho Sở Hằng Vương, Cảnh Phi Tuấn." Lạc Thần rốt cục lên tiếng.
Ánh mắt Thiên Thiên thoáng qua tia kinh ngạc: "Phải, Lạc tiểu thư. Cậu thế nào —"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Việc này rất lớn, trên sách có ghi chép tớ cũng có xem qua. Nhưng mà tớ chỉ biết nàng làm Sở Vương Phi chứ không biết tình huống Ô Y tộc của nàng lúc đó."
Sư Thanh Y nghe xong, kinh ngạc hỏi Lạc Thần: "Vậy Vu Linh làm Sở Vương Phi, sau đó thì thế nào?"
"Nàng chết đi."
Sư Thanh Y ngẩn người.
Vẻ mặt Thiên Thiên tựa hồ càng thêm buồn bã: "Chuyện sau đó trong Sở vương cung, cũng không nói nhiều ở đây, Vu Linh đại nhân đã qua đời, tớ phải tôn trọng nàng. Chỉ là lúc nàng qua đời tộc nhân vô cùng phẫn nộ, rất nhiều tộc nhân âm thầm lẻn vào Sở Quốc hạ cổ, náo loạn một trận rất lớn, sau đó Sở Quốc khí số cũng tận, khí số của Ô Y bọn tớ thật ra cũng đã hết, bắt đầu tứ tán, tớ đành phải rời khỏi Ô Y, phiêu bạt bên ngoài. Dĩ nhiên, đó đều là chuyện sau này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.