Sư Thanh Y vừa nghe thấy, không hề do dự nói: "Đi mau."
Ba người bước chân vội vã, nhanh chóng quay lại đại điện.
Vừa đi Sư Thanh Y vừa nói: "Thiên Thiên có ở nơi đó quan sát quá trình không? Thủ hạ của cậu đang ở đâu?"
"Đều đang ở đó." Vũ Lâm Hanh trả lời: "Chỉ có tớ ra ngoài tìm các người."
Vẻ mặt Sư Thanh Y ngưng trọng, thấp giọng nói: "Ân, có người của chúng ta ở đó là tốt rồi."
Lời này nàng nói xong có chút phức tạp, nàng dùng chính là "người của chúng ta", nói cách khác, cho dù nàng là người nhà họ Sư nhưng trong nội tâm của nàng tựa hồ cũng không tự xếp mình vào cùng một chỗ.
Thú vị hơn chính là bản thân nàng cũng không ý thức được điểm đó.
"Cậu đang lo lắng cái gì?" Vũ Lâm Hanh nghe được chút ẩn ý.
Sư Thanh Y nhíu mày: "Cậu nói tiểu di cùng chị tớ biểu tình kỳ lạ, tớ lo lắng nếu bọn họ mở quan tài thu thập được tin tức rồi chỉ sợ cũng sẽ lập tức đóng nắp quan lại. Nếu như chúng ta không ai ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, đến lúc đó sợ rằng sẽ rất phiền phức."
"Các người không phải người một nhà sao, thế nào lại phải làm việc như gián điệp vậy."
Ngữ khí của Sư Thanh Y có chút cảm thán: "Bọn tớ quả thật là người một nhà. Nhưng các nàng có rất nhiều chuyện gạt tớ, không muốn tớ biết, nếu như tớ muốn nắm được manh mối, nhất định phải 'linh hoạt" đúng lúc một chút."
Lạc Thần nghe nói như thế, biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968472/quyen-3-chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.