Giờ Thân đã qua, ta ra cửa tiệm xem thử, trên bậc thang phủ rất nhiều tuyết.
Hai ngày nay tuyết rơi rất lớn, quả thật đã rất nhiều năm ta chưa thấy qua tuyết lớn như vậy, nghe nói toàn bộ Tô Châu phủ đều rơi tuyết lớn.
Mà Tô Châu phủ là một châu huyện lớn, mùa đông này tuyết xuống lớn đến lợi hại.
Chậm rãi đi xuống bậc thang, tuyết đọng gần như nuốt chửng giày của ta.
Ta vội vàng đến chỗ ấm lô (lò sưởi thời nay),cẩn cẩn dực dực nâng chân lên sưởi ấm.
"Cẩn thận một chút, kẻo ngã."
Lạc Thần đang ở bàn bên kia, liếc mắt nhìn ta, mềm nhẹ nhắc nhở.
Ta bật cười: "Đều đã lớn như vậy rồi, sao lại ngã, nàng cũng quá coi thường ta rồi."
Ánh mắt nàng lướt nhẹ, sữa đúng lời ta: "Không phải lớn như vậy rồi, mà là già như vậy rồi."
Phải.
Già như vậy rồi.
Nàng đã bên cạnh ta mấy trăm năm, chưa bao giờ rời khỏi, mà trăm năm thấm thoát, hôm nay đã là năm Hồng Vũ thứ sáu, bọn ta có thể không già sao. Năm tháng tuy rằng vô tình, từ lâu đã quên lãng hai người bọn ta nhưng vẫn không lưu lại dù chỉ một dấu vết nhỏ trên người bọn ta.
Nếu là một mình, cứ như vậy bất lão bất tử thực sự quá mức cô tịch, may mà có nàng làm bạn bên ta, ta liền cho rằng đây là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho ta.
Ta cười khẽ, nhìn thấy Lạc Thần đã đóng cửa xong rồi, liền kéo lấy tay nàng cùng đi.
Lạc Thần cầm ô che trên đầu ta.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968460/quyen-3-chuong-209-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.