Dưới sự dẫn dắt của Ngân, Sư Thanh Y bước chân vội vã, rất nhanh đã trở lại chỗ vách đá loang lỗ vết máu. Lúc đó đội ngũ chính là ở vị trí này nghe thấy âm thanh sàn sạt sau đó mới bắt đầu chạy đi.
Nàng cẩn thận nhìn xung quanh một lần, nhưng ngoại trừ vết máu trước đó, cái gì cũng không có.
Hoàn toàn không có dấu tích, Sư Thanh Y xiết chặt nắm tay.
Vũ Lâm Hanh nhìn nửa ngày, cũng nghi hoặc không giải thích được: "Nếu như chị họ cậu lúc đó thực sự dự định ở lại phía sau để cho chúng ta thời gian chạy lấy mạng, vậy nơi này hẳn là phải lưu lại dấu vết mới đúng? Lẽ nào nàng dẫn vài thứ kia đến hướng khác rồi?"
Ngân ngước đầu lên nhìn về phía thông đạo bên phải, nơi đó mùi máu tanh rất nặng.
"Là bên kia?" Vũ Lâm Hanh nâng cằm: "Rất nhiều máu."
Sư Khinh Hàn thở dài nói: "Lúc đó bọn ta ở chỗ này lấy máu, dùng vài bình nước khoáng, mỗi bình đều hòa máu tươi, sau đó phân chia cho một số người trong đội ngũ. Những người đó tự nguyện làm con mồi để dẫn dụ, họ phân tán vào các thông đạo khác nhau, dự định mượn đó để nhiễu loạn khứu giác của những thứ kia, những người còn lại đều rút lui về hướng không có vết máu chúng ta vừa chạy."
"Những thứ kia?" Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Loại đầu sói thân vượn gì đó rốt cục có bao nhiêu con?"
"Rất nhiều rất nhiều."
Thiên Thiên hỏi: "Sư tiểu thư cũng rút lui sang hướng an toàn, vì sao vừa rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968459/quyen-3-chuong-209-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.