Sư Thanh Y bị Lạc Thần ôm phía sau, thắt lưng thẳng tắp.
Lạc Thần muốn nàng bất động, nàng thực sự cứ như vậy mà đứng bất động, tấm lưng quang lỏa tựa vào lòng Lạc Thần.
Nhưng nàng lại nhịn không được bật cười, trong nụ cười còn mang theo vài phần ngượng ngùng cùng khẩn trương: "Chờ, chờ, chị đang chơi chữ với em sao."
Không sai, người mà nàng yêu đang đứng ở phía sau luôn luôn như vậy, giảo hoạt lại ôn nhu, có đôi khi còn xuất hiện trong tình huống nàng không hề phòng bị, giống như bây giờ, cho nàng vui vẻ cũng khiến nàng kinh ngạc, nhưng rồi lại khiến nàng cảm nhận được sự an tâm không gì sánh bằng.
"Chị thích cùng em chơi..." Khuôn mặt Lạc Thần tựa trên vai Sư Thanh Y, càng dán sát hơn nữa.
Lời này nói xong rất nhẹ, ngữ khí trầm bổng, giọng nói càng càng về sau càng nhẹ, nghe như vẫn chưa nói hết câu, Sư Thanh Y dĩ nhiên cho rằng nàng còn muốn nói tiếp từ "chữ ", nhưng đợi chốc lát Lạc Thần vẫn không lên tiếng.
Câu nói kia căn bản sớm đã nói xong, ý nghĩa dĩ nhiên cũng hoàn toàn bất đồng.
Bị Lạc Thần chiếm tiện nghi tựa hồ đã thành thói quen, bất kể là lời nói hay hành động.
Sư Thanh Y biểu hiện ra tuy là bất đắc dĩ cùng oán trách nhưng kỳ thực trong lòng vô cùng hưởng thụ, mà trong tình cảnh hiện tại, nàng cảm nhận được càng nhiều cảm giác khẩn trương cùng kích thích.
"Ngọc bội...... cất đi rồi?"
Nàng thực sự tìm không được chuyện gì để nói nhằm che giấu sự xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968431/quyen-3-chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.