Nghe Sư Thanh Y hỏi, trong một khắc kia Lạc Thần vẫn không lên tiếng.
Ngân quang từ tuyết trắng cùng đèn trang trí trên cây đỗ xuống mái tóc đài mềm mượt, sợi tóc liền phiếm lấy ánh sáng.
Sư Thanh Y càng cảm thấy khẩn trương, trong lòng thấp thỏm, cho rằng bản thân đã tặng sai quà rồi, bất quá tay vẫn nắm chặt lấy chiếc hộp đựng ngọc bội cá chép, không dám thu hồi.
Lạc Thần cúi đầu không biết ánh mắt của nàng rốt cục đang ở trên chiếc hợp hay chăm chú nhìn tuyết dưới chân.
Mà vành tai được tóc che phủ vốn có chút hồng nhuận, có lẽ là bị gió lạnh thổi cũng có thể là bời vì hành đông thân mật của Sư Thanh Y trước đó làm cho nóng lên, hiện tại sắc hồng tiêu tán, ngược lại có cảm giác tái nhợt.
Nàng quá trầm tĩnh, bốn phía cũng yên lặng vô cùng.
"Lạc Thần." Sư Thanh Y cũng kiềm chế không được nữa, thì thào nói.
"Thích." Lạc Thần rốt cục trả lời câu hỏi trước đó của Sư Thanh Y.
Giọng nói của nàng rất nhẹ, rất ôn nhu, cũng giống như hoa tuyết mùa đông.
Trong đó còn mang theo một tia run rẩy không phát hiện được, giống như lúc hoa tuyết rơi trên da thịt, trong nháy mát cảm thấy lạnh lẽo.
Sư Thanh Y dán chặt trên lưng nàng, thậm chí có thể cảm nhận được tim nàng có hơi đập loạn, nàng vốn là nữ nhân lãnh tĩnh, ngay cả quỷ vật phía trước, mặt cũng không đổi sắc, tim đập loạn như vậy thật không phù hợp tính cách của nàng.
"Món quà này, chị rất thích."
Lạc Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968430/quyen-3-chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.