Chương trước
Chương sau
Sau khi chém đứt bàn tay cùng đám vàng nâu, Sư Thanh Y ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lạc Thần lui lại phía sau vài bước.
Lạc Thần tay phải cầm Cự Khuyết, tay trái ôm lấy Sư Thanh Y. Lúc lui lại, nàng chăm chú nhìn đôi mắt nhuộm hồng quang của Sư Thanh Y, trong nháy mắt nàng cảm thấy sợ hãi.
Thực sự rất lâu, rất lâu rồi không thấy nàng nổi giận như vậy.
Trước đây nàng tính tình nàng luôn rất ôn nhu, điềm đạm, tinh tế, biết quan tâm, cho dù là lúc đấu võ mồm cùng bạn bè cỏ thể đôi khi cũng sẽ buồn bực oán trách, nhưng đều rất đáng yêu.
Hiện tại, tất cả đều bị phá vỡ, cuối cùng hoàn toàn quay về một đoạn số phận tàn khốc vốn đã phải kết thúc.
Lạc Thần thu liễm ánh mắt phức tạp, đầu ngón tay run rẩy, nhịn không được ôm chặt nữ nhân trong lòng thêm vài phần.
Vừa rồi Sư Thanh Y chém xuống, mang theo sát khí cực kỳ đáng sợ, đối diện với thứ vàng vàng nâu như quần ma loạn vũ kia, chúng tồn tại ý thức cư nhiên tạm thời bị uy hiếp, nên chỉ vũ động ở một chỗ không dám đến gần.
Thừa dịp này, Sư Thanh Y đứng vững thân thể, ngẩng đầu lo lắng nhìn Lạc Thần từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu.
Đôi mắt nàng tuy rằng chứa sát khí bức người nhưng lúc nhìn Lạc Thần, lại vô cùng cẩn thận, mơ hồ mang theo vài phần quyến luyến, dường như rất sợ sẽ bỏ sót gì đó.
Lạc Thần hiểu ý tứ của nàng, nhẹ giọng trấn an nàng: "Không sao, chị không bị thương."
Sư Thanh Y ngực kịch liệt phập phồng, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, nơi đó bị nàng cắn ra một vết tích rất sâu, dường như sắp bị cắn đến chảy máu.
Trong lòng không hiểu vì sao vô cùng nóng nảy, vành mắt cũng nóng đến gần như chảy ra nước mắt, nàng kìm nén áp chế xuống, sau đó mới nói: "Tốt."
"..... Vậy là tốt rồi." Nàng lại si ngốc lặp lại: "Vậy là tốt rồi."
Lạc Thần lại đột nhiên ôm chặt lấy nàng, đôi mắt sâu thẳm gắt gao quan sát đám roi da vàng nâu đang vũ động, đột nhiên ôn nhu nói: "Ngoan, không nên tức giận."
Sư Thanh Y kinh ngạc, giây tiếp theo cánh tay càng ôm chặt thắt lưng Lạc Thần.
Lạc Thần cũng ôm chặt Sư Thanh Y, tay phải cầm kiếm trắng nõn như ngọc, có thể rõ ràng thấy được vì nàng dùng lực nắm chặt kiếm mà nổi lên mạch máu, nàng nói: "Chị không thích em tức giận."
Hôm nay, cũng chỉ có nàng mới biết sự tức giận này sẽ làm tổn thương Sư Thanh Y.
Cũng chỉ có nàng chân chính đau xót loại tổn thương này, vì vậy nàng chỉ có thể cẩn thận giữ bí mật này, mặc dù trong hoàn cảnh nguy hiểm cũng không quên một bên cảnh giác một bên trấn an nữ nhân trong lòng.
Đối với Sư Thanh Y mà nói, những lời này của Lạc Thần mang đến ảnh hưởng vô cùng lớn.
Lạc Thần ở bên ngoài luôn ít lời đạm nhiên, không thấy rõ ràng hỉ nộ, nàng rất ít nói thích hoặc không thích thứ gì đó. Có thể nàng sẽ nói nàng thích sữa, thích đồ ngọt, không thích ồn ào, không thích ăn cá, nhưng tuyệt đối sẽ không nói không thích Sư Thanh Y làm việc gì đó.
Nếu nàng không thích bản thân tức giận.
Vậy liền không nên tức giận.
"..... Được." Sư Thanh Y hít sâu một hơi, trái tim cảm giác được lệ khí dằn vặt đến sắp nứt ra, nàng không ngừng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, đồng thời lẩm bẩm nói: "Em không tức giận, em không..... không tức giận."
Vừa dứt lời, tay trái của Lạc Thần đã vững vàng đặt nàng sang một chỗ trống, sau đó bước chân khẽ đạp không, vun Cự Khuyết vào trong khoảng không.
Lưỡi kiếm sắc lạnh lướt qua, một đám vàng nâu bị chém đứt.
Thứ vàng nâu bị chém đứt giống như cành liễu khô héo co rút lại vương vãi khắp nơi trên mặt đất, mặt cắt bị chém đứt tràn ra chất lỏng trước đó trên drap giường trong phòng cũng đã thấy qua vết tích vàng nâu, có lẽ chính là thứ chất lỏng này.
Chúng nó chồng chất cùng một chỗ, giống như một đống ruột thối rữa, biến cả hành lang thành địa ngục tanh hôi.
Mấy thứ này tất cả đều là từ cửa sắt ở hai bên mà ra, bởi vì số lượng đông đảo nên hiện tại cũng không biết trong những căn phòng kia đã rơi vào tình trạng gì.
Mà trước đó bàn tay có ý đồ trảo đến vai Lạc Thần đã bị Sư Thanh Y chém đứt, tái nhợt lăn trên mặt đất.
Vốn dĩ Sư Thanh Y cho rằng nó là vật sống, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện đó cũng chỉ đơn thuần là một bàn tay người chết mà thôi, gần như chỉ còn lại xương cốt cùng lớp da về phần máu thịt bên trong sớm đã bị hút sạch.
Cách đó không xa, trong đám vàng nâu còn có một thi thể, khuỷu tay trở xuống bị chặt dứt, khô quắt, xem ra cũng bị ăn đến chỉ còn lại da cùng xương, quả thực cùng một dáng vẻ với bộ xương trong nhà xác.
Xem ra con người đáng thương này vốn chỉ là chất dinh dưỡng cho lũ quái vật này, từ lâu đã bị ăn sạch ở trong phòng, hiện tại quái vật tràn ra, bộ hài cốt kia cũng bị chúng đẩy theo, đang lay động giữa đám vàng nâu cuồn cuộn như sóng.
"Thanh Y." Lạc Thần chắn trước mặt Sư Thanh Y, thấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận giác mút cuối xúc tu của chúng, đừng đến gần chúng."
Sư Thanh Y cầm dao găm, thở hổn hển gật đầu, đôi mắt màu đỏ chăm chú nhìn giác mút trên những thứ giống roi da kia.
— xuy xuy.
Những thứ kia vẫy loạn trong không trung, chúng quả thật rắn lạnh như thép, đao kiếm thông thường thực sự không cắt đứt được, còn về đầu mút, cẩn thận nhìn xuống phía dưới mới có thể phát hiện nơi đó lộ ra một thứ rất nhỏ giống như thịt.
Thứ giống thịt gì đó, không lâu trước đó ngay cánh cửa sắt Sư Thanh Y đã thấy qua, lúc đó thứ này từ dưới khe cửa thoát ra, thiếu chút nữa còn nhảy lên người nàng, may mà Lạc Thần lúc đó kéo nàng tránh ra, nếu như bị thứ nào bám lên người hậu quả thật sự không lường.
Thứ này hút máu thịt cũng tượng tự như muỗi hút máu, chỉ là muỗi hình thể nhỏ bé, chỉ hút máu, thứ này lại trực tiếp hút cả máu lẫn thịt. Bởi vì giác mút rất nhỏ, nên dù cho chui vào thi thể hút xong máu thịt cũng sẽ chỉ lưu lại một vết thương rất nhỏ trên da.
Cổ thi thể trên giường bệnh bị thương ở cổ, máu thịt biến mất, có lẽ chính là vì nguyên nhân này.
Sư Thanh Y duy trì trạng thái canh gác, giọng nói khàn khàn: "Tại sao chúng lại đột nhiên thoát ra? Cửa ở đây đều vô cùng dày, tầng tầng phòng vệ, trước đây có thể giam giữ chúng, không lý nào lại trùng hợp thoát ra ngay lúc..."
"Có người thả chúng ra." Lạc Thần chắn trước mặt Sư Thanh Y, u lãnh nói.
Sư Thanh Y nghiến răng.
"Cửa là tự động mở, không phải bị phá."
Sư Thanh Y nhịn không được bắt đầu nghĩ đến chiều hướng xấu nhất: "Tiêu Dĩ Nhu?"
Lạc Thần không nói chuyện, tựa hồ suy nghĩ một hồi mới nói: "Sẽ không."
Trong lúc nói chuyện, một đám đông nghịch thứ kia tại chỗ vẫy loạn, đột nhiên rụt lại hướng trong phòng một chút, sau đó lại vun ra.
Phanh!
Chỉ nghe một âm thanh rất nặng nề từ trong phòng vang lên, một đám lớn thứ vàng nâu đồn ép lại với nhau, khó khăn chen chút trước cửa sắt.
Có lẽ do thể tích của nó bành trướng quá nhanh, bị cánh cửa hạn chế, vì vậy nó mới có tư thái đáng sợ vùng vẫy muốn thoát ra, giống như đồ tể liều mạng chặt đứt xương thịt.
Nó thoạt nhìn giống như khối thực khuẩn to lớn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy nó thực sự giống một nam nhân.
Có đầu, có tứ chi, có thân người, chỉ bất quá đã bành trướng đến biến dạng, nhất là ngũ quan, đã sớm đè ép cũng một chỗ, bị lớp da thịt vàng nâu phủ lên trên, hiện ra từng tầng nếp gắp. Dáng vẻ đáng sợ như vậy, phàm là người xem trong đáng vẻ, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đều sẽ cảm thấy dạ dày bắt đầu phiên giang đảo hải.
"Ký chủ xuất hiện rồi. Đợi ở chỗ này, đừng đi đâu."
Lạc Thần khẽ xích một tiếng, vun kiếm chém đứt xúc tu còn kia kịp đến gần Sư Thanh Y.
Thời gian không còn nhiều.
Cần phải tốc chiến tốc thắng, nếu như nữ nhân của nàng thực sự bị chọc giận, nàng sợ rằng sẽ không còn cách nào khống chế nữa.
Nàng gần như không sợ hãi bất cứ điều gì.
Chỉ sợ một điều duy nhất, chính là việc đó.
Nhìn thấy Lạc Thần lao đi, những thứ giống như cành liễu bao vây bốn phía, ùn ùn hướng Lạc Thần mà công kích, chúng không chỉ hút máu thịt mà còn trực tiếp sinh trưởng trên khối thực khuẩn to lớn kia, xúc tu hút kia, còn thân thể to lớn kia e rằng cũng phải sống nhờ thứ ký sinh này.
Cự võng (tấm lưới lớn) màu vàng nâu cuộn cuộn đan xem, điên cuồng công kích Lạc Thần, Lạc Thần đạp không, thân ảnh vũ động, đám xúc tu chằng chịt đáng sợ rất nhanh bị Cự Khuyết chặt đứt, vương vãi càng lúc càng nhiều trên mặt đất.
Nhưng Sư Thanh Y làm sao lại có khả năng ở yên một chỗ mở to mắt nhìn Lạc Thần một mình chống đỡ, nàng đang chuẩn bị xông lên, thì trong lòng lại khẽ động.
Vì vậy nhìn lại, chỉ thấy trên hành lang nhỏ thấp thoáng một thân ảnh.
Người đó tóc dài uống xoăn nhẹ, dáng vẻ quyến rũ, cư nhiên chính là Vũ Lâm Hanh.
Miệng nàng đang cắn một con dao găm, khụy một gối quỳ trên mặt đất, đang vội vàng mở túi quân dụng bên hông, cũng không biết rốt cục đang tìm kiếm thứ gì. Bất quá nhìn ra được nàng khẩn trương, cả người đều đang run lên, thỉnh thoảng còn nâng tay lau mồ hôi trên trán.
Nhìn khu vực đó tạm thời an toàn, cũng không có thứ hút máu thịt kia, Sư Thanh Y liền tạm thời không nghĩ đến Vũ Lâm Hanh, bắt đầu cấp tốc lao đến chỗ Lạc Thần.
Trải qua Cự Khuyết tẩy trừ, thứ kia lực chiến đã suy yếu rất nhiều, Lạc Thần xoay người nhảy lên như bạch hạc, né tránh công kích,sau đó lăng không trảm xuống, lưỡi kiếm lập tức bổ sâu xuống khối thực khuẩn.
Sau đó nàng lại xoay tròng lưỡi kiếm, biến lưỡi kiếm thành một mũi khoan, rồi lại rút kiếm từ trong khối thực khuẩn ra.
Chất lỏng vàng nâu tuôn ra, Lạc Thần trời sinh tính ưa sạch, lập tức nhíu mày, lưu loát thoái lui sang một bên.
Cự Khuyết được rút ra, đồng thời lộ ra một vật nhỏ màu đen, thứ kia dính đầy dịch lỏng, cứ như vậy trên cao rơi xuống, lăn đến trước mặt Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bước chân đông cứng, vừa cúi đầu nhìn xuống phát hiện đó là một vật trang sức màu đen làm bằng sừng trâu của người Miêu.
Cùng Tào Duệ, Trần Húc Đông, giống nhau như đúc.ư
Đây là.....
Sư Thanh Y nhíu mày, nhìn chằm chằm thứ có hình người bị Lạc Thần bổ xuống một kiếm còn đang tuôn ra tiếng tê rống như dã thú, hình thể to lớn, lập tức muốn đâm vào người Lạc Thần.
"Vô sỉ!"
Sư Thanh Y đột nhiên lửa giận công tâm mắng một câu, đồng thời vun dao găm trong tay lên, lao thẳng đến chỗ Lạc Thần.
Cho dù thứ đó lao đến, nhưng với thân thủ của Lạc Thần từ lâu đã có thể dễ dàng tránh được, nhưng không ngờ từ phía sau nàng lại lao đến một đạo kiếm phong lãnh liệt, thừa dịp Lạc Thần tránh né hướng cổ nàng đâm tới.
Mà lúc Sư Thanh Y vun dao găm qua, vừa đúng lúc đánh vào lưỡi kiếm kia, lưỡi kiếm cùng dao găm va chạm, phát sinh âm thanh kim loại vô cùng sắc lạnh.
Sư Thanh Y lực đạo lớn đến đáng sợ, đừng nói là một thanh dao găm, cho dù trong tay nàng hiện tại chỉ là một hòn đá cũng đủ khiến lưỡi kiếm kia phải lệch hướng.
Lưỡi kiếm bị Sư Thanh Y đánh lệch đi, Lạc Thần nhân cơ hội này lui lại một bước, thân thể nhẹ nhàng nhảy đến chỗ trống, đứng bất động.
Dao găm của Sư Thanh Y trực tiếp rơi xuống, ngâm trong đám chất lỏng hỗn độn trên mặt đất, lăn hai vòng sau đó bất động.
Lạc Thần khẽ động Cự Khuyết, ánh mắt băng lãnh liếc nhìn người trước mặt.
Sư Thanh Y chạy đến, đứng bên cạnh Lạc Thần, vẻ mặt gần như sắp áp chế không được lệ khí.
Người đối diện bị dao găm của Sư Thanh Y cản lại, dường như không cảm thấy bất kham, cũng không tức giận, tâm tình gì cũng không có, cứ như vậy lãnh đạm đứng thẳng tắp, giống như một người gỗ.
Đây là một nữ nhân.
Thân hình cao gầy, mái tóc đen dài thẳng tắp, lúc này thời tiết rất lạnh nhưng nàng vẫn mặc vô cùng đơn bạc, cũng chỉ là một chiếc áo sơmi hắc sắc mỏng manh, thắt lưng tinh tế lả lướt.
Giống như Lạc Thần, đường cong rõ ràng gợi cảm, nhìn qua lộ ra một cổ cấm dục lãnh đạm, khiến người ghi nhớ, khiến người không dám khinh nhờn.
Sư Thanh Y nhìn nàng chằm chằm, không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, cùng một loại cảm giác vô cùng cổ quái.
Trong tay nàng đang cầm một thanh trường kiếm sắc bén, thân kiếm xanh đen.
Trên mặt còn đeo mặt nạ Thanh Đầu Quỷ, không nhìn thấy dung mạo, vì vậy ngoại trừ vóc dáng nàng, Sư Thanh Y thực sự không có cách nào nhìn ra đặc điểm gì khác.
Ánh mắt Lạc Thần trầm nặng, chăm chú nhìn thanh kiếm nữ nhân kia đang cầm, đột nhiên thấp giọng nói: "Thắng Tà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.