Ông chủ Đông nói không sai, đường đi Quý Thọ Thôn quả nhiên rất bí ẩn hiểm trở.
Đoàn xe rời khỏi thị trấn thì bắt đầu tiến vào một vùng nông thôn hẻo lánh. Đi rất lâu, đường đi cũng dần dần biến thành đường đất, mặt đường cũng càng ngày càng hẹp, dân cư cũng ngày càng thưa thớt. Lúc đầu còn có thể thấy lác đác vài căn nhà, nhưng càng về sau thì hoàn toàn hoang vắng.
Đến buổi chiều gần bốn giờ, đoàn xe sau khi đi qua một chỗ nước cạn đầy đá cuội thì bắt đầu tiến vào khu vực cây cối um tùm, đường núi bắt đầu xoắn óc đi lên. Tương Tây phần lớn là đồi núi, mặc dù là vùng núi nhưng độ cao so với mặt biển cũng không quá chênh lệch. Đường vào Quý Thọ Thôn cũng không quá gồ ghề khó đi, hơn nữa xe máy vượt địa hình rất linh hoạt, rất thích hợp dùng để chạy trên đường núi.
Có ông chủ Đông dẫn đường, nhóm người cuối cùng cũng đến nơi vào khoảng 6h30′ hơn.
Mặt trời ngã về tây, là khoảnh khắc sông núi trở nên đẹp đẽ nhất.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lái xe vào rừng trúc, tháo mũ, đồng thời ngẩng đầu nhìn rạng mây đỏ rực cuối chân trời.
Bầu trời nơi rừng núi cùng thành thị bất đồng. Nơi đây chính là vĩnh viễn trong sáng, quang đãng hơn, tựa như một khối ngọc thạch tinh khiết chưa từng bị vấy bẩn. Xa xa là dày đặc sắc chiều, ảm đạm và tĩnh lặng, đẹp một cách hài hòa.
Nắng chiều rọi xuống, đọng trên vai Lạc Thần, hóa thành một tầng kim phấn. Sư Thanh Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968320/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.