"Đúng là nhà có khách." Sư Thanh Y hơi có chút bất đắc dĩ mà cười cười, sau đó để nàng vào nhà: "Chị không phải là khách sao? Cũng không gọi điện thoại thông báo trước một tiếng, nếu tôi không ở nhà không phải là chị đi không công một chuyến sao."
Chúc Cẩm Vân chậm rãi liếc nhìn Sư Thanh Y, chậm chạp đổi giày vào phòng khách, đặt túi giấy nhỏ đang cầm trong tay xuống, tư thái đoan trang ngồi xuống sô pha, miệng lại nói: "Nếu như em không ở nhà thì chị sẽ tự mình trở về, đi thêm một chuyến nữa thì chân cũng không gãy. Bản thân chị cũng không để tâm, trái lại chủ nhà như em lại than vãn."
Nàng nói, ánh mắt lại rơi xuống hai tách trà đặt trên bàn.
Hai tách trà màu sắc và hoa văn khác nhau nhưng đều là tạo hình đơn giản, nằm lẳng lặng trên bàn thủy tinh, bị ánh nắng bao phủ phát ra một tầng ánh sáng ấm áp.
Đó không phải thuộc về khách nhân gì đó.
Mà là thuộc về một người ở lại lâu dài. Trước đó xem qua kệ để giày cũng đã sớm hiểu rõ.
Có người đang cùng Sư Thanh Y ở chung.
Là bác sĩ tâm lý của Sư Thanh Y, Chúc Cẩm Vân hiểu rất rõ mức độ ưa sạch sẽ của Sư Thanh Y. Cho nên nàng ở chung với người khác gần như là chuyện không thể xảy ra, thậm chí Chúc Cẩm Vân đã tới đây vô số lần cũng chưa từng được nàng cho phép ở đây qua đêm.
Phòng khách nhà Sư Thanh Y trước kia cho dù không có ai ở thì ra giường, chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968292/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.