Sư Thanh Y còn đang cảm thấy vô cùng quẫn bách vì bản thân "không biết xấu hổ", không có chuẩn bị thì tay của Lạc Thần đã từ bên hông nàng nhẹ nhàng thu trở về.
Ngón tay Lạc Thần lướt nhẹ trên áo ngủ của nàng, cảm giác có chút nhột nhạt.
Lạc Thần ngồi dậy bước xuống giường, tùy ý vén lên mái tóc dài đen mượt xõa trên vai, một động tác rất tự nhiên lại bởi vì mang theo chút lười biếng vào buổi sáng mà càng thêm phong tình mị hoặc.
Nàng đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm Sư Thanh Y đang cuộn mình trong chăn, nhịn không được nở một nụ cười nhàn nhạt: "Sáng nay đi ăn bên ngoài, được chứ?"
Sư Thanh Y thu mình lại giống như con ốc sên, đỏ mặt gật đầu: "... Ân."
Tim đập thật nhanh.
Ngủ chung một giường, nghe ra thật sự rất mờ ám, từ trước đến giờ Sư Thanh Y không ngủ cùng với người khác, nàng có chứng ưa sạch nên cho dù là thân thiết như Sư Khinh Hàn và Chúc Cẩm Vân cũng không thể cùng nàng ngủ chung một giường.
Mà hôm nay nàng lại cùng một nữ nhân suốt một đêm tiếp xúc da thịt, rung động trong lòng nàng không cách nào dịu xuống mà ngược lại càng phát mãnh liệt.
Lạc Thần vặn nắm cửa chuẩn bị ra ngoài, vừa mở ra một cái khe nhỏ nàng bỗng nhiên dừng lại, ngoảnh đầu liếc nhìn Sư Thanh Y, giọng yếu ớt nói: "Đêm qua cửa sổ ban công đã đóng chặt sao?"
Cơn bão đêm qua vốn là một chuyện khiến Sư Thanh Y có chút xấu hổ cùng quẫn bách, vừa nghe Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang/968291/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.