“Doãn Mặc Hàn, đã thu xếp xong chưa?”
“Xong rồi, A Cẩn.”
Ta mang Cự Khuyết quấn kỹ, buộc ở trêи lưng, cùng Doãn Mặc Hàn rời khỏi nơi tạm trú, đến Thanh Huyên trấn trước. Trêи mặt có bạch lăng mềm mại trong suốt che mắt, thấy vật không rõ ràng, nhưng cũng vô ngại.
Đi một mạch đến con phố chính thì nghe được có giọng nói ngây thơ của trẻ con vang lên: “Mẹ, tỷ tỷ kia rõ ràng là bị mù, vậy mà tỷ ấy đi rất vững kìa.”
Người phụ nữ kia nhỏ giọng quở trách: “Cái tên tiểu tử thúi này, lúc nào cũng vô lễ.”
Ta nhẹ nhàng mỉm cười, lại thấy cậu bé kia đang nhìn lên gãi gãi cái ót rồi tự ý chạy về đằng trước, đối mặt với ta. Ta đi về phía trước một bước, nó chơi ác như đang đùa cợt, cũng lui về phía sau theo bước chân của ta, ta mặc kệ nó như vậy một lúc, đột ngột dừng lại, đưa tay chạm vào đầu vai của nó, cúi người xuống cười nói: “Ngươi cản đường ta.”
Nó ngẩng mặt lên, vô cùng kinh ngạc: “Kỳ lạ, không phải tỷ tỷ bị mù sao? Làm thế nào mà thấy ta được chứ.”
“Tỷ Tỷ không có bị mù. Tỷ tỷ chỉ bị trường châm nhãn (mắt nổi lẹo, chắp) thôi.”
“Châm nhãn là cái gì?” Không để ý mẹ mình đang đến đây can ngăn, thằng bé này chỉ biết cố chấp hỏi.
“Châm nhãn là một loại bệnh mắt rất đáng sợ, nếu cậu bé nào bướng bỉnh không nghe lời thì sẽ rất dễ mắc phải.” Ta chỉ cười.
Cậu bé nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ, ta đang định rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782164/quyen-5-chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.