“Thanh Y, nên uống thuốc rồi.”
Một bàn tay lạnh như băng đưa tới, kê ở sau đầu ta, đem ta nâng dậy, tựa ở đầu giường.
Hai mắt ta bị một vật giống như vải buộc lại, trước mặt tuy là một mảnh đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, nghe thấy tiếng gọi khẽ, đáy lòng lại rất vui vẻ, khàn khàn nhẹ giọng đáp: “Được.”
Rất nhanh, liền có thìa đựng nước canh kề bên môi ta, nàng đút một ngụm, ta liền ngoan ngoãn thuận theo nàng uống một ngụm.
Bốn phía an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chim hót líu lo bên ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, thìa canh dời khỏi môi ta, ta vội vàng cầm tay nàng, nỉ non trông đợi nói: “Lạc Thần, thuốc thật đắng, ngươi cho ta ăn ít đường đi.”
“Thiều Nhi, không có đường. Ngươi nếu muốn ăn, ta lần sau ra ngoài mua cho ngươi.”
Thanh âm ấm áp của nam nhân truyền tới.
Ta ngơ ngẩn, sau một khắc, tay vung mạnh sang bên, chén thuốc bị ta đánh rớt, rơi xuống đất, phát sinh tiếng vỡ vụn chói tai.
Trước mặt, vẫn là một mảnh hắc ám như cũ.
Lòng ta, lại giống như từ chín tầng mây trực tiếp rơi xuống địa ngục.
Doãn Mặc Hàn vẫn không nóng không lạnh nói: “Thiều Nhi, mười ngày nay, ngươi thần chí mơ hồ, đã đánh nát gần ba mươi cái bát của ta. Nhưng mà cũng không sao, may mà ta trước đó đã chuẩn bị rất nhiều, trong bếp vẫn còn.”
Mắt đau đớn không ngừng, bị vải ràng buộc, gương mặt đáng ghét của hắn, ta rốt cục cũng đã không cần nhìn thấy nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782161/quyen-5-chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.