Ta vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào tóc mái màu bạc của nàng, run run bất giác cảm thấy chua chát: ” Côn Luân, ta mới rời đi một lần thôi, người…. Tại sao trêи đầu lại sinh ra nhiều tóc bạc như vậy?”
Nàng gạt tóc ra sau tai, ôn nhu đáp: “Y Nhi của ta trưởng thành, ta tự nhiên cũng sẽ già đi”. Rồi nàng lại nghiêng đầu, hướng mắt nhìn đến Lạc Thần, ánh mắt chậm rãi nhìn kĩ từ trêи xuống dưới.
Lạc Thần nắm lấy tay Trường Sinh, hướng nàng cúi đầu, nhẹ nhàng thi lễ: “Tiền bối.”
Côn Luân cười nhẹ, nói: “Lạc đại nhân, đứng lên đi, này cũng là lần thứ hai ngươi đến rừng trúc.”
Lạc Thần gật gật đầu, đạm nói: “Ta vốn không phải là Lạc đại nhân, tiền bối cứ gọi trực tiếp tên ta”. Nàng dừng một chút, giống như nhớ tới chút chuyện cũ, có chút áy náy, lại thấp giọng nói: “Khi đó đến đây là có việc phải phụng mệnh, đối với tiền bối có nhiều mạo phạm, mong rằng tiền bối chớ để ý.”
Côn Luân cười nói: “Như thế nào để ý. Ngươi hiện tại là bằng hữu của Y Nhi, giúp nàng rất nhiều, ta cảm kϊƈɦ ngươi còn không kịp.”
Ta đứng ở một bên, im lặng nghe các nàng hai người đối thoại, trong lòng lại thầm nghĩ: Lạc Thần nàng cũng không phải là bằng hữu của ta, mà đối với ta nàng là người quá sức quan trọng, quá sức đặc biệt. Ta dự tính những ngày sau này sẽ cùng Lạc Thần sống ở đất Thục lâu dài, cho nên có vài thứ không thể giấu diếm Côn Luân được, không khỏi phiền não
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782030/quyen-4-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.