Chờ cho đến khi ta cùng Lạc Thần chạy đến cổng thành Cô Tô, chân mày của Vũ Lâm Hanh đợi tại đó đã muốn nhíu thành một chữ “Xuyên (川)”. Một bên vừa xoa xoa cặp chân mỏi nhừ, một bên vừa oán trách phàn nàn hai chúng ta dọc đường đi mua lương khô so với người ta đi mua sắm đồ Tết còn muốn chậm hơn. Ta tự biết đã nán lại trì hoãn trong thành quá lâu, nên cũng đành ngượng ngùng cười trừ với nàng chứ cũng chẳng nói thêm gì nhiều.
Tiếp đó, ba người chúng ta ngày thì đi đường, đến lúc sập tối lại tìm quán trọ gần thành trấn mà nghỉ tạm.
Ngạo Nguyện cùng Cửu Vĩ ngày thường nếu là quá mức ngang nhiên, chỉ e người ta nhìn thấy lại cho rằng chúng là yêu quái. Vì nhằm tránh dọa sợ người khác, ta vẫn là chiếu theo lệ cũ: Để chúng ẩn nấp trong rừng núi sơn dã dọc đường mà đi cùng chúng ta.
Tuy rằng chúng nó ở chung một chỗ thường sẽ rất ồn ào, xích mích nháo loạn đến không chịu được, lại có khi còn cùng nhau giằng co cắn lộn lợi hại. Nhưng cũng không thể phủ nhận, có Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ ở bên người, lợi điểm thuận tiện là rất nhiều. Ví như, nếu trời tối mà không tìm được nơi để nghỉ chân, chúng ta liền có thể tựa lên bộ lông mềm mại ấm áp của Ngạo Nguyệt mà qua hết một đêm. Còn Cửu Vĩ thân mình lại nhanh nhẹn linh hoạt, cùng với khứu giác tốt đến đáng kinh ngạc, luôn có khả năng tìm cho chúng ta vài thứ kỳ lạ hiếm có để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/782029/quyen-4-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.