Sáng sớm ngày thứ hai.
Thời điểm ta tỉnh lại, bên tai vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Đợt này ở Cô Tô trời mưa khá lâu, lại dai dẳng triền miên, tựa như mãi cũng chẳng ngừng.
Ngước mắt nhìn lên, đã trông thấy Lạc Thần một thân khoác bạch y nguyệt sắc, đang ngồi ngay ngắn trước gương, chăm chú tinh tế chải tóc. Ta mặc vào y phục rồi nhanh chóng xuống giường, đi đến bên người của nàng. Đưa tay tìm lấy lược gỗ từ trong tay nàng, ôn nhu nói:“Để ta giúp ngươi.”
Ở trong gương, nàng nhàn nhạt mỉm cười, thả lỏng thân thể ra, hơi tựa lên trêи người ta, không lên tiếng lặng lẽ để mặc ta khe khẽ lướt nhẹ trêи mái tóc dài của nàng.
Tóc nàng đen bóng mềm mượt tựa nước, ngón tay ta xuyên vào giữa không chút cách trở, thật giống như xuyên vào trong sóng nước nhu hòa. Đợi đến khi đã chỉnh lý vừa ý, lại mang dải lụa hoa văn màu bạc trêи bàn cầm đến, từ hai bên kéo ra hai vạt tóc đen tuyền như mực, tinh tế buộc lại sau đầu của nàng, dải lụa bạc mang theo tóc đen nhẹ nhàng tán xuống, trắng đen phân biệt rõ ràng.
Nàng ban đầu vẫn im lặng ngồi, thấy trang dung đã thu thập xong, liền xoay người, bắt lấy tay của ta một bên tinh tế vuốt ve, một bên thấp giọng nói:“Tay của Thanh Y thật đúng là linh hoạt, khéo léo.”
Ta chỉ cảm thấy trêи tay cuốn qua một trận sóng nhiệt, hai chữ “Linh hoạt” này của nàng, giống như không phải thật sự khen ngợi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hu-lang-tham-hu-lang-co-dai-thien/781976/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.