Ngày mùa hạ, mặt đất bị thiêu đốt cả ngày phả ra hơi nóng không tiêu tan được.
Không biết từ khi nào dưới cầu vượt có một sạp bói toán hỏi hoa, bày một bàn nhỏ phủ vải bố vàng, một ghế dựa và một cái quạt giấy coi như toàn bộ gia sản.
Chủ sạp là một người trẻ tuổi mang kính râm phe phẩy quạt giấy kể chuyện y như mấy tiên sinh kể chuyện vậy, cho dù trên khăn trải bàn viết hai chữ bói toán nhưng làm thêm nghề kể chuyện cũng rất được.
Hôm nay gã kể chuyện kỳ bí của bệnh viện Tam Công của thành phố Hồng Trung.
Phù Nam Tước đang đi làm nghe được liền chú ý tới nên anh vừa định lên cầu vượt bèn đổi hướng đi qua sạp đã có không ít người vây quanh nghe kể chuyện xưa.
Mà bệnh viện Tam Công trong lời kể của kính râm cách cầu vượt không tới một trăm mét.
“Người ta nói bệnh viện Tam Công phân thành hai khu, ngày thường chỉ có khu phía đông mở cửa khám bệnh, mọi người biết tại sao không?” Kính râm nhìn mọi người đồng loạt lắc đầu thì vô cùng hài lòng tiếp tục tỏ vẻ cao thâm, “Có người nói khu tây tiếp nhận nhận nhiều người đến ở nội trú, toàn là hù người thôi.”
Hình như phía dưới cây có thứ gì đó? Phù Nam Tước không chú ý liếc nhìn một cái, anh phân chia chủ ý của mình lên chủ sạp bói toán và khung cảnh phía sau gã.
“Sự thật chính là…” Gã kéo dài âm cuối giống như sắp công bố bí mật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hon-su/3485166/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.