===========================
Vệt đỏ ửng từ hai má lan nhanh xuống dưới rồi ẩn sau lớp cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu. Đoàn Triết đẩy đôi tay bị trói của anh lên đỉnh đầu, đáp: "Không có."
Lâm Nhất ra vẻ khiếp sợ trừng mắt: "Thật á?"
Đoàn Triết tháo mắt kính ném lên bàn trà, cúi đầu áp lên môi anh: "Nói láo đấy."
Anh bật cười, cùng hắn tiếp một nụ hôn ngắn ngủi.
Đoàn Triết ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của người bên dưới: "Anh mua bộ đồ này lúc nào?" Hắn đã cởi đến cái nút áo sơ mi thứ ba, dùng hai ngón tay không nhanh không chậm luồn vào sâu hơn, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng từ làn da bóng loáng, "Chưa thấy mặc bao giờ."
Lâm Nhất bị sờ rùng cả mình, gương mặt vẫn bật cười khanh khách: "Mua để dành mặc đi hẹn hò hôm nay đấy." Ngẫm nghĩ một chút lại nghiêm túc sửa miệng, "Hôm qua."
Đôi mắt mơ màng vì men say tựa như một hồ nước xuân đẹp đến nao lòng, khiến hơi thở Đoàn Triết dần dần thô nặng thêm.
"Nếu đã mua nó vì em..."
"Này ——"
Lâm Nhất hốt hoảng kêu thành tiếng, đồng thời trơ mắt nhìn chiếc áo sơ mi trị giá hơn một vạn tệ của mình văng mất vài cái cúc dưới bàn tay bạo lực của đối phương. Anh còn chưa kịp chê bai cái đồ tiêu hoang phá của kia thì phần thân dưới chợt lạnh lẽo bất thường, quần cũng biến mất luôn.
"... Thì em có làm hỏng cũng không sao đâu nhỉ." Đoàn Triết tiền trảm hậu tấu, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/3344544/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.