Chương trước
Chương sau
================

Trăng sáng treo nghiêng, màn đêm buông xuống, giữa giấc ngủ nhợt nhạt Lâm Nhất cảm giác phần lưng cổ tay mình sinh ra một chút tê dại. Anh mở mắt trong bóng tối, phát hiện có một bóng người đang ngồi bên mép giường mình.

"Chào —— buổi tối." Lâm Nhất nhắm mắt lại.

Đoàn Triết gập năm ngón tay anh lại thành tư thế nắm tay, tìm được huyệt hậu khê trên sườn ngón út rồi dùng ngón cái thong thả xoay ấn theo đường tròn, hỏi: "Hôm nay anh ngủ sớm thế?"

"Mệt." Cảm giác tê nhói lan tràn từ huyệt vị khiến Lâm Nhất thoải mái thở ra một hơi, "Tất cả là tại cậu, sáng sớm tinh mơ kêu tôi dậy chạy mất nửa tiếng đồng hồ."

"Đâu ra mà chạy nửa tiếng đồng hồ." Đoàn Triết sửa cho đúng, "Anh đi bộ hết hai mươi phút rồi."

Mùi rượu nồng nặc phả tới làm Lâm Nhất nhíu mày, nheo mắt nhìn hắn: "Cậu đi uống rượu à?"

"Đi hầu thầy chủ nhiệm khoa mấy chén." Đoàn Triết đứng lên, đẩy đẩy thân thể anh vào bên trong.

Lâm Nhất dịch ra cho hắn một vị trí, tìm tư thế nằm thoải mái, nhẹ giọng xì một tiếng: "Tôi còn tưởng bác sĩ Đoàn khinh thường không thèm quan tâm mấy trò xã giao phàm tục như thế chứ."

Đoàn Triết không phản bác, hắn ngồi xuống mép giường kéo tay anh đặt lên đùi mình, sờ lên huyệt vị ban nãy ấn liên tục thêm bốn năm phút. Dựa theo thủ pháp lấy huyệt của chủ nhiệm Trần trong trí nhớ, Đoàn Triết gập cong khuỷu tay Lâm Nhất lại, tìm được huyệt thiếu hải, tiếp tục xoa ấn bằng mặt trong ngón tay cái.

Đến khi ấn xong toàn bộ huyệt vị thì Lâm Nhất đã không còn động tĩnh gì nữa, hắn thả cánh tay anh về lại giường, yên lặng ngồi bên mép giường thêm một lát.

"Lâm Nhất, tôi có thứ này muốn đưa cho anh." Đoàn Triết thấp giọng.

"Cái gì?" Lâm Nhất không buồn mở mắt, nửa mơ nửa tỉnh rì rầm hỏi.



Thấy Đoàn Triết cả buổi vẫn không đáp lời, Lâm Nhất mệt không chịu nổi bèn bực bội cong gối đá hắn một phát.

"Hôm nay tôi xuống dưới lầu lấy thư thì nhận được thứ này, bên trên chỉ viết tên người nhận." Đoàn Triết giơ tay mở đèn đầu giường lên, móc trong túi áo khoác ra một phong thư, nói bằng ngữ khí nhàn nhạt, "Có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ thôi, tên của anh cũng thường gặp mà."

"Tên tôi thường gặp?" Lâm Nhất ngồi dậy dựa lưng lên đầu giường, không nhịn được cười, "Tôi thấy tên cậu mới thường thấy hơn ý?"

Đoàn Triết nói: "Tôi tra cứu rồi, cả nước có 1431 người trùng tên với anh, trùng tên tôi chỉ có 114 người thôi."

Giọng điệu hắn rất nghiêm túc, nhìn dáng vẻ không giống như đang bốc phét khiến Lâm Nhất nghe mà cạn lời: "Cậu cũng rảnh thật."

Anh vươn tay muốn cầm lấy phong thư, nhưng lại không kéo về được.

"Đưa đây." Lâm Nhất nói.

Đoàn Triết giữ chặt góc phong bì không muốn buông tay: "Nếu không phải của anh thì trả lại, để tôi kêu người ta đến lấy về."

"Nói nhảm." Lâm Nhất dùng sức giật phong thư từ trong tay hắn, vừa mở ra vừa nói, "Không phải thư cho tôi thì tôi giữ làm..."

Một bông hoa khô màu đỏ rơi xuống tấm chăn bông dệt kim màu xanh lục đậm.

Lâm Nhất nuốt xuống nửa câu còn lại, ánh mắt ngơ ngác khóa chặt vào đóa hoa khô kia, sau một lúc lâu mới chậm rãi dời ánh mắt, mở tờ giấy viết thư ra. Trên giấy chỉ viết một câu: "Nó đã cao được 50cm rồi."

Thời gian quay ngược trở về một ngày tháng tư hoa thơm bướm lượn mười tám năm trước. Thứ hiện ra cùng với bóng lưng ngồi xổm ngoài ban công còn có một lời hứa không bao giờ được thực hiện: "Mai kia anh trồng một chậu khác cho em".



Đoàn Triết chìa tay ra: "Không phải của anh đúng không, để tôi..."

"Là của tôi." Lâm Nhất nhanh nhẹn đè đóa hoa khô kia lại.

Bàn tay Đoàn Triết dừng giữa không trung vài giây rồi bối rối thu trở về. Hắn cúi mặt xuống, khóe môi hơi cong lên nhẹ giọng hỏi: "Đây là hoa gì?"

Lâm Nhất lấy lại tinh thần, thu tay lại vô cảm đáp: "Hoa phong lữ, còn gọi là hoa quỳ thiên trúc."

"Khá đẹp đấy." Đoàn Triết nhìn lướt qua đóa hoa khô rơi trên chăn, lại nhìn Lâm Nhất thử thăm dò, "Nếu anh thích, chúng ta cũng có thể trồng một chậu."

"Không cần, tôi không thích." Lâm Nhất chuyển ánh mắt sang nơi khác, đột nhiên sửa miệng, "Thứ này không phải của tôi, cậu trả nó về chỗ cũ đi."

Ánh mắt Đoàn Triết dời từ hàng lông mi run rẩy xuống ngón tay nắm chặt đến trắng bệch của anh, cuối cùng quay lại đóa hoa đỏ thẫm trên mặt vải xanh lục.

"Ngày mai tôi còn phải đi làm, đi tắm rồi ngủ đây." Hắn cất cả đóa hoa khô và tờ giấy vào lại phong bì đặt lên tủ đầu giường, nở nụ cười nhạt, "Sáng mai lại gọi anh dậy chạy bộ buổi sáng."

- -------------------

Lời tác giả:

Bác sĩ Đoàn thật sự đi tra cứu đấy nhé.



Chứ không phải mẹ ruột đi tra cứu hả...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.