Lời anh nói đáng sợ đến mức khiến Bạch Nghiên Sơ rùng cả mình, không khỏi phải quay đầu nhìn ra sau lưng xem thử. Phía sau vắng tanh không một bóng người, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt phủ lên một hàng cây trắc bá được cắt tỉa chỉnh tề. Gió đông lạnh buốt thổi qua tán lá phát ra những tiếng vang xào xạc.
Bạch Nghiên Sơ buông lỏng vòng ôm ra, nghiêng đầu nhìn anh nhỏ giọng: "Lâm Nhất, em đừng làm anh sợ."
"Thế nào." Lâm Nhất đờ đẫn chớp chớp mắt, ngữ điệu cũng trở nên lạnh băng, "Sợ rồi à?"
Anh dùng cả hai tay đẩy Bạch Nghiên Sơ ra, mình thì lùi về sau mấy bước bật cười một tiếng trào phúng.
"Đùa anh thôi." Anh cụp mắt xuống, thản nhiên ném ra một câu, "Cút đi."
"Lâm Nhất..."
Bạch Nghiên Sơ muốn vươn tay ra kéo anh, Lâm Nhất cúi đầu nhìn xuống chân lại lùi ra sau, cất giọng cảnh cáo: "Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai."
Không chờ Bạch Nghiên Sơ có hành động tiếp theo, từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng một người khác.
"Tại sao lại không gọi điện thoại?"
Hai người nghe tiếng cùng nhau quay đầu, lại đồng thời ngẩn ra.
Tình huống này quen thuộc đến khó hiểu, Bạch Nghiên Sơ mất thêm một chút thời gian mới nhớ mình từng gặp gương mặt này ở đâu —— năm tháng trước ở bệnh viện Hòa An.
Đoàn Triết bước đến gần, nhấc móc treo hộp đàn dưới gốc cây lên vác lên vai, nhìn Lâm Nhất hỏi: "Đi thôi?"
"Cậu không phải là người ở bệnh viện..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/2744045/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.