Nó ngồi đó ngắm nhìn hắn trân trân như lâu rồi không ngắm mà thèm lắm vậy (chứ gì nữa o.0). Khuôn mặt này nó đã vô tình lãng quên trong một khoảng thời gian dài rồi. Nó thật có lỗi...Nó đưa tay quệt nhẹ mấy giọt mồ hôi trên gương mặt hắn, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi.
Nhưng không...nó bỗng nhớ ra cảnh tượng đáng sợ đó, cái cảnh tượng mà khiến tim nó phải đau đến nghẹt thở. Tay nó liền dừng lại và rời khỏi khuôn mặt ấy. Mấy ngón tay của hắn khẽ động đậy...Nó lập tức nằm xuống và nhắm mắt như nãy giờ không có chuyện gì xảy ra cả. Nó thật sự không thể đối diện với hắn, thật không thể!
Hắn cảm thấy một cảm giác đau nhẹ ở trán nhưng vẫn im lặng giả vờ ngủ để cảm nhận xung quanh. Tiếp sau đó là một cảm giác được ai đó chạm vào thật khẽ ở khuôn mặt. Nó! Là nó, nó đã tỉnh phải không? Hắn vui mừng khôn xiết nhưng vẫn nằm yên hưởng thụ cái cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay của nó. Nhưng sao cái cảm giác ấy đâu mất rồi? Đôi bàn tay ấy đã rời đi từ lúc nào, hắn cảm thấy hụt hẫng. Hắn từ từ mở mắt và nhìn nó. Mắt nó vẫn nhắm. Không lẽ hắn nhầm sao? Sao có thể, rõ ràng là nó mà. Hắn buồn quá! Không lẽ nó vẫn còn giận hắn? Chẳng lẽ nó thực sự không muốn đối diện với hắn? Nghĩ thế rồi hắn đứng dậy định bụng ra căn tin mua thức ăn cho nó, cũng gần sáng rồi. Nếu nó không muốn đối diện với hắn, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-heo-thich-cai-anh-lam-ha/2034695/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.