Chương trước
Chương sau
"Xin lỗi, bây giờ tôi đang rất vui, rất phấn khởi!"

Diệp Bắc Minh cười.

Biết được tin tức của cha mẹ cùng nhóm sư tỷ, đương nhiên là anh mừng rồi! "Còn về việc cậu có tức giận hay không, liên quan gì đến tôi?"

"Nhân lúc tôi đang vui, cút đi!"

Anh quát một tiếng!

Hoa Du Nhiên có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh dám măng anh ta!

Anh ta sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"

Tiêu Lục Quốc ở bên cạnh cũng ngây người, sao Diệp Bắc Minh lại dám chửi Hoa thiếu vậy? Vị này là nhân vật lớn đến từ vị diện phía trên đấy!

"ựe"

Tiêu Lục Quốc nuốt khan, rồi yếu ớt bật ra một câu: ta bảo ngài cút..."

"Hoa thiếu, hình như... cậu

"Ông đây nghe thấy rồi, cần ông phải nhắc lại đấy à?"

Hoa Du Nhiên qua phắt đầu lại, ánh mắt như dã thú dọa cho Tiêu Lục Quốc sợ đến nỗi lùi lại mười mấy bước, rồi ngã ngồi cái bụp xuống đất!

"Bắt tên đó lại cho ta!"

"Trước tiên cứ đánh nát miệng hắn ra cái đã, ông đây cũng muốn xem xem, miệng của thể chất Hỗn Độn có cứng thế thật không!" Hoa Du Nhiên hạ lệnh.

Lão giả lưng gù đứng phía sau nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với ánh mắt lạnh lão!

"Đồ phế vật ngu xuẩn, công tử nhà ta mà ngươi cũng dám sỉ nhục!" "Chết đi!"

Lão giả lưng gù bước ra!

Khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, trào ra như sóng thần! Các tu võ giả xung quanh trông thấy cảnh này, họ tê cả da đầu!

Họ chưa bao giờ thấy loại cảnh giới này!

Diệp Bắc Minh nheo mắt, đang định ra tay!

Đột nhiên, một tiếng quát ngạo kiều vang lên: "Hoa Du Nhiên, người hầu của anh thật to gan, dám động đến cả bạn của tôi hả?"

Một thiếu nữ lắc mình một cái đã chắn trước người Diệp Bắc Minh!

Khoảnh khắc trông thấy thiếu nữ, lão giả lưng gù sửng sốt!

"Gổ tiểu thư!"

Đôi đồng tử của ông ta hung hăng co rút, ông ta vội vàng lùi về sau!

"Yên Tuyết! Cô đấy àI"

Lúc này, Hoa Du Nhiên mới phát hiện ra Cổ Yên Tuyết, anh ta mừng quá đỗi.

Nét tối tăm trên khuôn mặt lập tức biến mất!

Thay vào đó là niềm kích động, phấn khởi, với cả một tia mừng rỡi

Anh ta chạy đến như một cơn gió, cười tươi như hoa, kích động lắm luôn: "Yên Tuyết, sao cô lại ở đây? Côn Luân Điện vẫn luôn đóng cửa, không mở cửa cho bên ngoài cơ mà?”

"Sao cô ra được vậy?"

Cổ Yên Tuyết hừ lạnh một cái: "Bản cô nương ra ngoài, đến lượt anh can dự chắc?"


"Này... không cần!" Hoa Du Nhiên lắc đầu.

Anh ta chợt nheo mắt bảo: "Thôi bỏ đi! Nếu đã là bạn của Yên Tuyết, thì cũng là bạn của tôi!"

"Gậu gây ra vụ nổ lớn ở nhà họ Tiêu, thật sự làm bản công tử hơi nhếch nhác!" "Cậu xin lỗi tôi một câu, tôi nể mặt Yên Tuyết, chuyện trước kia coi như xong!" "Gái gì? Bỏ đi á?"

Tiêu Lục Quốc sốt ruột rồi, ông ta vội vàng xông qua: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu tôi đã chết mấy chục vạn người, không thể..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.