Chương trước
Chương sau
"Hmm? Tiểu thế giới mang theo bên người?"

Tiêu Lục Quốc ngẩn ra.

Dao Trì để lại!"

"Bây giờ nhà tù số bảy, bắt đầu sập rồi! Xin tiền bối hãy cho tôi biết, có còn cách cứu vãn không?”

Lúc nói những lời này, Diệp Bắc Minh thở hổn hển, giọng run run. Anh thật sự rất gấp! 'Tàng Kiếm lão nhân nheo mắt: "Kí chủ, ta chịu thôi."

Trái tim Diệp Bắc Minh run rẩy: "Cái gì? Tiền bối, thật sự không có cách nào sao?"

'Tàng Kiếm lão nhân lắc đầu: "Vốn dĩ, hiến tế một kiện binh khí Đại Đế, là có thể ổn định thế giới này!"

"Nhưng, phép tắc của thế giới này đã tan rã hết rồi!"

"Nó đang đi theo hướng sụp đổ, quá trình này không thể đảo ngược, cho

nên...

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: "Đừng mà... giả thôi, nhất định là giả, đúng không?”

"Tàng Kiếm tiền bối, ông nói đi!" "Haiz..."

'Tàng Kiếm lão nhân thở dài: "Kí chủ, xin nén bi thương! Ta cũng không giúp. gì được!"

Nói xong. Thần hồn nhập vào bia mộ, không còn động tĩnh gì nữa!

"Đừng! Không... không thể nào, sao lại như vậy?" Biểu cảm Diệp Bắc Minh vặn vẹo, anh đau đớn nhìn nhà tù số bảy.

Một cái hố đen đang xoay tròn liên tục, lực lượng phép tắc đang tan rã! Anh còn không biết tình hình bên trong nhà tù số bảy đang như nào cơi

Nếu nhà tù số bảy tan biến, há chẳng phải, cha mẹ, sư tỷ, Nhược Giai... sẽ hóa thành hư vô à?

"Không!"

Diệp Bắc Minh lại hộc ra một ngụm máu, sau đó cực kỳ hung tàn quay đầu lai: "Tất cả các người, đều phải chết!"

"Cha mẹ ta chết rồi, sư tỷ chết rồi, Nhược Giai cũng chết rồi!"

"Nhà họ Tiêu, toàn bộ huyết mạch... tất cả những người có quan hệ với nhà họ Tiêu, bồi táng... tất cả bồi táng theo cho tôi!"

"Giết! Giết! Giết!"

Đôi mắt anh như muốn nổ tung!

Nét mặt dữ tợn!

Ma khí trên người, không ngừng sôi trào! Chín con Ma long phía sau gầm thét! Con mắt Thần Ma giữa trán mở ra!

Hơi thở giết chóc đã biến mất từ lâu, lại một lần nữa ngưng tụ lại trên người Diệp Bắc Minh!

Đùng đoàng!

Giây tiếp theo, bầu trời trên đỉnh đầu Diệp Bắc Minh, xuất hiện một đám thiên kiếp đỏ như máu!

Thiên lôi nặng nề hạ xuống, mang theo khí tức tử vong, liên tục bổ lên người Diệp Bắc Minh!

"Giết! Giết hết người nhà họ Tiêu cho ông đây!"

Diệp Bắc Minh không quan tâm thiên kiếp!

Anh nhìn chằm chằm Tiêu Hùng: "Tất cả đều tại ngươi!" Vùt

Anh bước ra một bước, huyết ma sôi trào!

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hùng sợ tái mặt, con ngươi hoảng sợ đến cực điểm: "Mau ngăn cậu ta lại, tiểu súc sinh này điên rồi!"

"Kích hoạt Đế trận, giết cậu ta, giết, giết..."

Tiêu Lục Quốc và Tiêu Anh phản ứng kịp thời, hô một tiếng: "Lên cùng đi, thi triển ra những trận pháp mạnh nhất!"

"Vâng!"

Những trưởng lão khác nhà họ Tiêu đồng loạt ra tay. Thần lực rót vào trận pháp cấp đế!

Ong!

Cả trận pháp rung chuyển không ngừng, sức mạnh trong thiên địa ào ào tụ lại, cứ như ngày tận thế vậy!

Diệp Bắc Minh bị nhấn chìm! "Phá cho tat"

Diệp Bắc Minh điên rồi, mái tóc dài hóa thành màu đỏ: "Đạo Vô Địch gì chứ, thiên địa vạn đạo đều không phù hợp!"

"Hợp với Diệp Bắc Minh tôi nhất, chỉ có đạo giết chóc!"

"Giết!"

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chĩa thẳng lên trời cao!

Ầm ầm!

Thiên lôi độ kiếp giáng xuống, một tia chớp màu máu nhập vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

"Đó là gì vậy?"

Mọi người nhà họ Tiêu run rẩy! Chỉ thấy.

"Tên này... mới ở cảnh giới Đại Năng tầng chín thôi mà? Sao thiên lôi mà cậu ta độ kiếp lại ở cảnh giới Tế Đạo!"

Tiêu Lục Quốc hộc máu, con ngươi run rẩy.

Gào!

Cùng lúc đó, con huyết long thứ hai xông tới!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.