Diệp Bắc Minh thấy anh ta không dám ra tay, tiếp tục tiến lên một bước: "Ta là Hỗn Độn Đế Thểt! Trong người ta toàn là Hỗn Độn Đế Huyết đấy!"
"Còn đây nữa, mẫu thạch Hỗn Độn, các ngươi không muốn có nó à?"
Anh vung tay lên, lấy ra một tảng mẫu thạch Hỗn Độn to bằng cái chậu rửa mặt!
'Vứt xuống dưới chân! Bịch! Nó rơi xuống đất kêu cái bịch!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mẫu thạch Hỗn Độn, hai tròng mắt gần như nhỏ ra máu!
Bụp!
Điều làm mọi người bất ngờ là, Tuyết Trung Ảnh quỳ bụp xuống đất, điên cuồng dập đầu: "Hu hu hu... đại nhân, ngài đừng đùa nữa!"
"Tôi biết ngài muốn làm gì? Giết người cũng chỉ mất nhát dao thôi, ngài muốn giết tôi thì cứ ra tay thẳng đi!"
"Sao phải lừa tôi thế này? Hu hu hu... ngài cứ ra tay đi!"
"Mẹ ơi đáng sợ quá! Hu hu hu..."
Tuyết Trung Ảnh sợ quá khóc luôn rồi! Không giống giả vờ tí nào! Anh ta sợ thật sự!
"Trời ơi! Rốt cuộc đại nhân đã trải qua chuyện gì? Lế nào ngài ấy bị kích thích gì ở dưới huyết trì sao? Không thì sao lại dọa mình như vậy!"
"Mình biết rồi, đại nhân lấy đức phục người, muốn tìm một cái cớ để giết mình! Chỉ cần mình ra tay, ngài ấy có thể giết mình luôn, khỏi bị gánh nặng tâm
lý"
'Không được, mình không được ra tay, mình không được ra tay!" Tuyết Trung Ảnh gào thét trong lòng.
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Đồ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670907/chuong-5068.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.