Chương trước
Chương sau
Nghĩ tới đây, Tuyết Trung Ảnh cả kinh!

Anh ta chợt hiểu ra: "Nhất định là như vậy, không thì sao có thể có được sức chiến đấu như vậy cơ chứ!"

Vèo! Anh ta cầm Băng Thần Mâu, cấp tốc lùi về sau! "Dừng tay!"

Tuyết Trung Ảnh hô, sau đó thở hồng hộc, mặt tái mét: "Tên kia, ngươi giống †a hả? Đều từ cảnh giới kia xuống hải!"

"Ngươi không cần phải phủ nhận vội, chưa có người nào có thể đánh với bổn tọa suốt ba canh giờ, mà vẫn không rơi vào thế hạ phong!”

"Chúng ta dừng tay thôi, cứ đánh tiếp thế này, chúng ta cũng không làm gì được nhau!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày, không nói gì.

Chính xác!

Tuyết Trung Ảnh nói không sai

Dù đánh tiếp cũng không có kết quả!

Diệp Bắc Minh đã tung ra đủ các chiêu, đốt cháy Hỗn Độn Đế Huyết, sử dụng đạo đài Luân Hồi, Hư Không Thuật, thậm chí cả Cực Đạo Tự Tại Công cũng dùng rồi!

Hai người vẫn đánh ngang tay!

"Tiểu Tháp, chuyện này là sao? Người này mạnh quá! Mạnh đến nỗi làm người ta giận sôi!" Diệp Bắc Minh cũng phỉ nhổ.

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: "Nhóc con, cậu chưa phát hiện ra à? Người này rất quen với các các loại phép tắc!"

"Cho dù là phép tắc Đế Đạo, vừa nấy anh ta cũng thi triển ra mấy cái lận!"

"Nếu là bạn đồng trang lứa, chắc chắn người đó không phải đối thủ của cậu! Cậu đã siêu lắm rồi, nếu mà đánh được với cậu ra thành tích này thì chỉ có một khả năng!"

Diệp Bắc Minh truy hỏi: "Như nào?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đoán ra một sự thật đáng sợ: "Tuyết Trung Ảnh là một vị Đại Đế chuyển thế!"

"mm Diệp Bắc Minh cũng không quá ngạc nhiên. Anh đã sớm nghĩ tới điểm này, chẳng qua anh chưa xác nhận được thôi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nói vậy, thì anh chắc chắn rồi!

Nghĩ tới đây.

Diệp Bắc Minh thầm cân nhắc, chuẩn bị lừa Tuyết Trung Ảnh, anh hờ hững nói: "Sao ngươi nhận ra thân phận bổn đế?"

Tuyết Trung Ảnh ngẩn người, bổn đết Mẹ nó!

Quả nhiên!

Giây tiếp theo.

Tuyết Trung Ảnh nở nụ cười: "Diệp huynh, mọi người đều là người mình! Không biết đời trước Diệp huynh là?"

Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Đây là vấn đề ngươi có tư cách hỏi à?"

Tuyết Trung Ảnh sa sâm mặt, đang định nổi

Diệp Bắc Minh bật ra một câu: "Dao Trì, Dao Hi, là ta giết đấy!" "Là huynh á? Hít!"

Tuyết Trung Ảnh dựng tóc gáy.

Sau đó 'vèo một cái, lùi lại mấy trăm mét!

Mặt mày tái mét, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh, cứ như thể vừa thấy ma vậy: "Đại... đại nhân... sao ngài không nói sớm!”

"Tại hạ đáng chết, tại hạ không nên hỏi nhiều! Ngài cứ coi như tôi chưa hỏi nhát"

Diệp Bắc Minh thầm ngạc nhiên! Anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi, thế mà có sức uy hiếp thế cơ à?

Ngoài mặt tỉnh bơ xong cười như không cười: 'Sao thế? Bổn đế đáng sợ thế cơ à?"

Tuyết Trung Ảnh toát mồ hôi, nuốt ngụm nước miếng: "Đại nhân! Ngài nói đùa rồi!"

"Tại hạ bước được vào cảnh giới Đại Đế, là do may mắn! Đại nhân ở cảnh giới Đại Đế, đó là vì cảnh giới cao nhất của phép tắc thiên địa là cảnh giới Đại

Đất"

"Ngài có thể tham gia vào trận đánh giết hai nữ đế Dao Trì và Dao Hi, sao tại hạ dám so với ngài chứ!”

Diệp Bắc Minh nheo mắt.

"Thảo nào, khí tức của anh ta mới ở cảnh giới Đại Năng tầng chín, mà đã có thể đánh với mình suốt ba canh giờ mà vẫn không rơi vào thế hạ phong!"

"Thảo nào, sao khi sống lại, anh ta lại ngưng tụ ra thể chất Hỗn Độn! Trong huyết dịch còn lẫn cả đế huyết nữa!"

'Cmn này là đã chuẩn bị đầy đủ rồi!'

'Cmn, nếu cảnh giới của tên này mà lên cao tí nữa, thì giết mình chỉ dễ như trở bàn tay! Rốt cuộc anh ta là ai chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.