Diệp Bắc Minh bay ra ngoài, toàn bộ quần áo đều thành tro bụi!
Máu thịt trên bề mặt cơ thể mờ mịt!
Nằm thảm hại trên mặt đất, hấp hối, hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng!
"Phụt... Tiền bối, sao người lại đối xử với ta như vậy?”
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu, hai mắt đỏ ngầu!
Diệp Tiêu Dao nhếch mép cười, đứng ở cửa vào nghĩa địa Hỗn Độn: "Tại sao ư? Ngươi nói xem tại sao? Không phải ngươi thật sự ngây thơ cho rằng ta bằng lòng chết ở nghĩa địa Hỗn Độn đấy chứ!"
"Sau đó, tất cả những thứ này đều để cho ngươi hưởng hay sao?"
"Diệp Bắc Minh, ngươi thật sự quá ngây thơ, không biết ngươi làm sao có thể có đi đến được ngày hôm nay!"
Anh ta lắc đầu trêu chọc!
Diệp Bắc Minh ho hai tiếng, lại phun ra một ngụm máu: "Tiền bối, chỉ có thế thôi sao?"
Diệp Tiêu Dao cau mày. Cảm thấy có gì đó không đúng! Tiểu tử này bình tĩnh quá!
"Hừi Ngươi muốn moi tin từ ta, biết được bí mật của nghĩa địa Hỗn Độn, sau đó giết ta?" Diệp Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng.
Nhả ra hai chữ: "Ngây thơi"
"Sấm sét đến đây!!!"
Anh ta giơ tay tóm chặt trong ma khí vô tận!
Ma khí biến thành một ngọn giáo và bắn thẳng ra ngoài! Rắc một tiếng sắc nét!
Đâm thủng bụng Diệp Bắc Minh, trực tiếp nghiền nát đan điền của hắn, xuyên qua người hắn, đóng đỉnh hắn vào tế đàn hình tròn!
"A... Đan điền của ta, Diệp Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670813/chuong-4974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.