Diệp Quỳnh đang ở trên bậc thang thứ năm mươi mấy, cô ta kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh, cái miệng nhỏ hơi hé, đầu óc trống rỗng!
"Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không?” Giọng Diệp Mặc lạnh lẽo, như vọng lại từ địa ngục Cửu UI
Cái loại hàn ý vô tận kia, khiến cho từng người trong đại điện không kìm được lạnh run!
Nét mặt Diệp Tỉnh Khung cũng sa sầm: "Diệp Bắc Minh, tôi nể tình cậu về gia tộc lần đầu, nên không chấp nhặt chuyện cậu nói năng lung tung!"
"Diệp Mặc là thánh tử được gia tộc công nhận, cậu đừng hồ nháo nữa! Quay. về vị trí của cậu ngay lập tức, tôi sế làm như chưa từng xảy ra chuyện này!"
Mọi người sốc!
Lại còn coi như chưa từng xảy ra chuyện này ấy hả?
Diệp Tinh Khung thiên vị Diệp Bắc Minh quá rồi đấy!
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Gia chủ, tôi không hề nói năng lung tung."
"Trước khi vào đại điện, tôi thấy bên ngoài có dựng một tấm bia đái! Ghi chép trên tấm bia chắc là gia quy nhà họ Diệp nhỉ?"
"Đúng vậy, thế thì sao?" Diệp Tinh Khung gật đầu, nhíu mày. Diệp Bắc Minh cười: "Vậy thì đúng rồi!"
"Trên gia quy có bảo, bất cứ vị trí nào ở nhà họ Diệp, ai giỏi sẽ được ngồi! Nhà họ Diệp khuyến khích người trẻ phấn đấu, cạnh tranh, xông pha, đúng chứ?”
Diệp Tinh Khung gật đầu: "Đúng vậy!"
"Cái đó thì có liên quan gì với cậu?"
Mười mấy vạn người ở đây cũng ù ù cạch cạch không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670784/chuong-4945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.