"Cậu!"
Lúc này, Diệp Mặc mới phản ứng kịp.
Những người đang có mặt tại hiện trường đều sửng sốt! "Tên nhóc này khá lắm, cũng thông minh đấy!
Thanh niên câu cá nheo mắt nhìn.
Diệp Bắc Minh nói: "Gia chủ, vừa nấy có phải Diệp Thiên chế nhạo tôi hay không, không cần tôi giải thích nữa chứ?”
Diệp Tinh Khung nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt tán thưởng: "Cậu muốn xử lý cậu ta thế nào?”
Mặt Diệp Thiên trắng bệch, môi run run!
Anh ta hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Thánh tử Diệp Mặc!
Diệp Mặc mặt mày sa sẩm, hiển nhiên Diệp Mặc đã từ bỏ anh ta rồi!
"Tiêu đời rồi, sớm biết tên này đáng sợ như thế, có chết tôi cũng không đắc tội cậu ta! Làm sao bây giờ? Thánh tử đã từ bỏ mình rồi, mình không muốn chết đâu...
Diệp Thiên run lẩy bẩy.
Anh ta quay sang nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ van xin!
"Nếu anh quỳ xuống dập đầu..."
Diệp Bắc Minh vừa mở miệng.
Bụp!
Diệp Thiên đã quỳ xuống, điên cuồng dập đầu!
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Đầu đập xuống bậc thang, tiếng vang vọng khắp đại điện!
Diệp Bắc Minh nói nốt nửa câu sau: "Qùy xuống dập đầu, tôi cũng không tha cho anh đâu!"
"Cậu nói cái gì?" Diệp Thiên cứng đờ người. Cái đầu vì dập đầu mà chảy đầy máu!
Nghe thấy lời Diệp Bắc Minh nói, khuôn mặt anh ta trở nên vặn vẹo: "Cậu chơi tôi à?"
"Loại phế vật như anh, cũng xứng để tôi chơi à?"
Diệp Bắc Minh tung ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670783/chuong-4944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.