Thấy thời cơ đã đến.
Diệp Quỳnh mỉm cười tiến lên: "Bắc Minh, tôi lớn hơn anh một chút, xét theo. bối phận, tôi là chị của anh!"
"Anh thả Diệp Thiên với trưởng lão Diệp Bại ra đi!" "Trưởng lão Diệp Bại là người thuộc nhất mạch của tổ tiên, trong người ông ấy chảy dòng máu của nhất mạch! Bình thường ở trong tộc, bọn tôi cũng đối xử
với ông ấy như lão tổ!"
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: "Thế nên, vừa nãy ông ta ra tay với tôi, cũng là chuyện đương nhiên à?”
Diệp Quỳnh nhíu mày, nhìn hai người kia: "Diệp Thiên, trưởng lão Diệp Bại, hai người còn không xin lỗi Bắc Minh đi!"
Mồm Diệp Thiên toàn máu: "Cái gì? Bảo tôi xin lỗi cậu ta á?"
Anh ta đỏ ngầu mắt, rồi gào lên như chó điên: "Thằng ranh này đánh tôi ra nông nỗi này, thế mà còn bắt tôi xin lỗi?"
"Không! Có! Khả năng!" Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Nói ra câu đó!
Diệp Bại khàn giọng, trầm giọng quát: "Hồi lão phu hầu hạ các vị tổ tiên, cũng chưa quỳ bao giờ!"
"Tên súc sinh này coi thường thân phận của lão phu, còn bắt lão phu quỳ?” "Cho dù về đến gia tộc, lão phu vẫn nói như cũ, xử lý theo gia pháp!"
Mấy lão giả khác cũng cười khẩy bảo: "Bây giờ mới gặp mặt đã không coi chúng ta ra gì, sau này về gia tộc há chẳng phải còn ngang ngược hơn à?”
Thấy hai người không hợp tác, Diệp Quỳnh trầm mặt. "Trưởng lão Diệp Bại, ngài chắc chứ?"
"Ngài không định tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670764/chuong-4925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.