Chương trước
Chương sau
Thấy thời cơ đã đến.

Diệp Quỳnh mỉm cười tiến lên: "Bắc Minh, tôi lớn hơn anh một chút, xét theo. bối phận, tôi là chị của anh!"

"Anh thả Diệp Thiên với trưởng lão Diệp Bại ra đi!" "Trưởng lão Diệp Bại là người thuộc nhất mạch của tổ tiên, trong người ông ấy chảy dòng máu của nhất mạch! Bình thường ở trong tộc, bọn tôi cũng đối xử

với ông ấy như lão tổ!"

Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: "Thế nên, vừa nãy ông ta ra tay với tôi, cũng là chuyện đương nhiên à?”

Diệp Quỳnh nhíu mày, nhìn hai người kia: "Diệp Thiên, trưởng lão Diệp Bại, hai người còn không xin lỗi Bắc Minh đi!"

Mồm Diệp Thiên toàn máu: "Cái gì? Bảo tôi xin lỗi cậu ta á?"

Anh ta đỏ ngầu mắt, rồi gào lên như chó điên: "Thằng ranh này đánh tôi ra nông nỗi này, thế mà còn bắt tôi xin lỗi?"

"Không! Có! Khả năng!" Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Nói ra câu đó!

Diệp Bại khàn giọng, trầm giọng quát: "Hồi lão phu hầu hạ các vị tổ tiên, cũng chưa quỳ bao giờ!"

"Tên súc sinh này coi thường thân phận của lão phu, còn bắt lão phu quỳ?” "Cho dù về đến gia tộc, lão phu vẫn nói như cũ, xử lý theo gia pháp!"

Mấy lão giả khác cũng cười khẩy bảo: "Bây giờ mới gặp mặt đã không coi chúng ta ra gì, sau này về gia tộc há chẳng phải còn ngang ngược hơn à?”

Thấy hai người không hợp tác, Diệp Quỳnh trầm mặt. "Trưởng lão Diệp Bại, ngài chắc chứ?"

"Ngài không định tuân theo ý của mấy vị lão tổ, đúng không?” Thấy Diệp Quỳnh tức giận.

Diệp Bại giật mình!

'Thầm kêu không ổn!

"Tên súc sinh chết tiệt, sao không chết ở bên ngoài đi! Bây giờ lại trở về! Hỗn độn đế thể? Mày tưởng mày có thể trưởng thành thật sao?"

Ngẩng đầu lên, ông ta hung tợn nhìn Diệp Bắc Minh một cái!

Sau đó cực kỳ không tình nguyện nói: "Diệp công tử, xin lỗi! Lão phu, sai rồi!" "Diệp Thiên, cậu thì sao?"

"Chị Quỳnh!"

"Hửm?"

Tuy Diệp Quỳnh còn trẻ, nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ khí thế của người đứng đầu!

Dọa cho Diệp Thiên rụt cổ, dùng cái mồm đầy máu gào lên: "Diệp Bắc Minh, xin lỗi!"

Hai người xin lỗi xong, Diệp Quỳnh mới mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Bắc Minh, họ đã xin lỗi và cũng biết lỗi rồi, tha cho họ đi!"

"Gô coi tôi là trẻ lên ba đấy à?”

Diệp Bắc Minh bật cười: "Cô coi thái độ của họ xem, có giống đang nhận lỗi không?”

Đau đến nỗi anh ta lăn lộn trên mặt đất!

"Diệp Bắc Minh, cậu dám!" Diệp Bại cả kinh: "A..."

Tiếp đó là một tiếng hét thảm!

Một chân của Diệp Bại, bị Diệp Bắc Minh đá nát ngay tại chỗ! "Đồ súc sinh, cậu dám... aI"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.