Thấy vẻ mặt này của Diệp Bắc Minh.
Vạn Đỉnh Thiên âm thầm nhíu mày: 'Chẳng lẽ tên nhóc này có thể lấy ra đế huyết thật sao?"
"Tuyệt đối không thể có khả năng này! Vừa nảy ra ý nghĩ này.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, trong lòng bàn tay hiện ra một giọt máu tươi như hổ phách!
"Ông xem cái này, được không?"
"Đây là..."
Trái tim Vạn Đỉnh Thiên run lên, trợn tròn mắt, cơ hồ ngừng hô hấp: "Sức sống mạnh mẽ quá, một giọt máu mà giống như một vị cảnh giới Tế Đạo. đang ở thời kỳ đỉnh cao, sức sống đồi dào quá!”
"Sao có thể chứ! Đây chỉ là một giọt máu thật sao?" "Diệp Bắc Minh, đây là máu gì?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười thần bí: "Ông nói xem?" "Chẳng lẽ, là đế huyết thật!"
Vạn Đỉnh Thiên kích động đến nỗi suýt thì quỳ xuống: "Ừng ực... ừng ực..."
Miệng liên tục nuốt nước miếng, đôi tay không ngừng hướng về phía đế huyết, nhưng khi sắp chạm vào đế huyết, lại rụt về!
Bốp bốp bốp!
Tự tát mình mấy cái thật mạnh! Sợ đây là mơi
"Là thật, đế huyết, đây là đế huyết!"
Vạn Đỉnh Thiên quỳ xuống đất, kêu cái phịch một tiếng: :"Trời ơi, không ngờ Vạn Đỉnh Thiên tôi khi còn sống lại có thể trông thấy đế huyết!"
"Tốt! Tốt lắm!" Ngay sau đó.
Nét mặt Vạn Đỉnh Thiên khế trầm xuống, ông ta thở dài: "Haiz, tiếc là... một giọt đế huyết, còn lâu mới đủ!"
"Muốn trị khỏi thương thế của cậu, ít nhất phải cần hơn mười giọt đế huyết!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670678/chuong-4839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.