Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận: "Cô mà ra tay, ít nhất tên nhóc này sẽ không thê thảm như này!"
"Bổn đế ra tay, tất nhiên sẽ không thảm như vậy!"
Giọng Dao Trì lạnh băng: "Thậm chí, cậu ta còn không có cơ hội để thảm như này!"
"Cậu ta sẽ bị xóa sổ ngay lập tức, ngay cả ông - tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sẽ tan thành tro bụi!"
"Một khi đám người đó biết được, sau khi tôi trốn khỏi nhà tù số bảy, vẫn luôn ở cùng Diệp Bắc Minh! Thì đừng nói là một Bất Hủ Nhan, dù có mười Bất Hủ Nhan, một trăm Bất Hủ Nhan cầu xin, Diệp Bắc Minh cũng chết chắc!"
"Hiểu chưa? Bổn đế không ra tay, chính là sự bảo vệ tốt nhất dành cho Diệp Bắc Minh!"
"Ngụy biện!"
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất là tức giận, gào lên: "Bây giờ nhóc Diệp đã ra nông nỗi này, còn cô vẫn không sao!"
"Nếu cậu ấy không bình phục được, bổn Tháp có tự bạo cũng phải kéo. cô chết cùng!"
Dao Trì cười nhạt: "Vết thương do cảnh giới Tế Đạo gây ra chỉ là chuyện nhỏ, bổn đế có cách cứu!"
"Nhưng hơi phiền toái! Nếu người của Vạn Y Cốc có cách chữa, thì cứ để người của Vạn Y Cốc cứu đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nể nang: "Tôi thấy cô căn bản không có cách cứu!"
Dao Trì nói với giọng kiêu ngạo: "Tin hay không tùy ông, cả đời bổn đế làm việc, chưa bao giờ phải giải thích cho bất kỳ ai!"
Trong nhà tù số sáu, tầng 7.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670651/chuong-4812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.