Chương trước
Chương sau
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận: "Cô mà ra tay, ít nhất tên nhóc này sẽ không thê thảm như này!"

"Bổn đế ra tay, tất nhiên sẽ không thảm như vậy!"

Giọng Dao Trì lạnh băng: "Thậm chí, cậu ta còn không có cơ hội để thảm như này!"

"Cậu ta sẽ bị xóa sổ ngay lập tức, ngay cả ông - tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sẽ tan thành tro bụi!"

"Một khi đám người đó biết được, sau khi tôi trốn khỏi nhà tù số bảy, vẫn luôn ở cùng Diệp Bắc Minh! Thì đừng nói là một Bất Hủ Nhan, dù có mười Bất Hủ Nhan, một trăm Bất Hủ Nhan cầu xin, Diệp Bắc Minh cũng chết chắc!"

"Hiểu chưa? Bổn đế không ra tay, chính là sự bảo vệ tốt nhất dành cho Diệp Bắc Minh!"

"Ngụy biện!"

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất là tức giận, gào lên: "Bây giờ nhóc Diệp đã ra nông nỗi này, còn cô vẫn không sao!"

"Nếu cậu ấy không bình phục được, bổn Tháp có tự bạo cũng phải kéo. cô chết cùng!"

Dao Trì cười nhạt: "Vết thương do cảnh giới Tế Đạo gây ra chỉ là chuyện nhỏ, bổn đế có cách cứu!"

"Nhưng hơi phiền toái! Nếu người của Vạn Y Cốc có cách chữa, thì cứ để người của Vạn Y Cốc cứu đi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nể nang: "Tôi thấy cô căn bản không có cách cứu!"

Dao Trì nói với giọng kiêu ngạo: "Tin hay không tùy ông, cả đời bổn đế làm việc, chưa bao giờ phải giải thích cho bất kỳ ai!"

Trong nhà tù số sáu, tầng 7.

Tay Bất Hủ Bất Bại đang cầm một khối thạch anh liên tục phát sáng. "Bất Hủ Nhan đã đưa Diệp Bắc Minh rời khỏi tộc Bất Hủ rồi!"

"Hai người này đi thẳng lên phía Bắc, không biết định đi đâu!"

Trong khối thạch anh, truyền ra giọng của Bất Hủ Thương: "Thằng ranh đó giết Thiên Nhi, vi phụ phải tự tay giết chết thằng ranh đó!"

"Bất Bại, cuộc so tài tông tộc còn mấy ngày nữa là kết thúc?” Bất Hủ Bất Bại trả lời: 'Khoảng ba ngày!" "Tốt!"

Bất Hủ Thương thấp giọng nói: "Cha và mẹ con sẽ dẫn người đi truy. đuổi thăng nhãi đó trước!"

"Nếu trong vòng ba ngày mà bắt được cậu ta, bọn ta sẽ đưa cậu ta về tộc Bất Hủ, nếu không bắt được, con hãy đến tìm cha và mẹ con!"

"Cha, liệu có nguy hiểm không?”

Bất Hủ Bất Bại nhíu mày.

Cảnh tượng Diệp Bắc Minh nhập ma đã làm anh ta khiếp sợ.

Bất Hủ Thương tỏ vẻ hung ác: "Một tên phế vật, còn lật trời được chắc?"

Một ngày sau, trên đường đến Vạn Y Cốc.

Bất Hủ Nhan cõng Diệp Bắc Minh, chạy nhanh như thỏ băng qua núi rừng: "Không ngờ mấy kẻ chết tiệt đó lại dám đuổi theo?"

"Diệp Bắc Minh anh yên tâm đi, tôi sẽ không để cho họ bắt được anh!"

"Tôi thề nhất định sẽ đưa anh đến Vạn Y Cốc, để Vạn Đỉnh Thiên chữa khỏi cho anhl"


Bất Hủ Nhan phản ứng nhanh, nghiêng người tránh đi, sau đó đá một nhát vào người huyết ảnh!

Cô ấy cõng Diệp Bắc Minh, xoay một vòng xinh đẹp trên không trung, rồi nhảy ra xa vài chục mét!

"Thanh Diện Lang, Bất Hủ Thương, ông dám ra tay với tôi tr?"

Bất Hủ Nhan cắn răng, nhìn chằm chằm vào huyết ảnh to trăm trượng kial

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.