"Được rồi, hiện mối nguy đã được giải quyết, cuộc so tài trong tông tiếp tục!"
Bất Hủ Khung liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái. Giờ phút này. Toàn thân Diệp Bắc Minh máu me đầm đìa!
Xương cốt, gân mạch, đan điền đầu vỡ hết, rơi vào tình trạng tàn phế một cách triệt đểi
Bất Hủ Nhan tiến lên.
Chậm rãi ôm lấy Diệp Bắc Minh đang bị thương nặng, rồi lấy thẻ bài ghi điểm của mình ra, chuẩn bị bóp nát!
"Bất Hủ Nhan, con đang làm cái gì vậy?" Bất Hủ Chiến kinh ngạc nói: "Thẻ ghi điểm đại diện cho thành tích của con trong cuộc so tài lần này, con có biết một khi con bóp nát nó, con sẽ bị
truyền tống ra ngoài không hải!"
"Con sẽ thua hẳn trong cuộc so tài tông tộc! Đây đã là lần thứ ba con tham gia cuộc so tài tông tộc!"
"Và cũng là lần cuối cùng, con có biết nếu thất bại thì sẽ có ý nghĩa gì không?"
Bất Hủ Nhan lạnh nhạt nói: "Cảm ơn Chiến lão tổ nhắc nhở, tất nhiên con biết!"
Giọng Bất Hủ Chiến trầm xuống: "Nếu đã biết, con còn không dừng tay?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt bước lên một bước, vội vàng ngăn cản: "Nhan Nhị, em đừng xúc động quá."
"Diệp Bắc Minh đã trở thành người tàn phế, cuộc so tài trong tông quan trọng, dù em muốn đưa anh ta ra ngoài trị thương, cũng không cần phải tự mình đưa đi!"
"Thế này đi, chị bố trí một người đưa anh ta ra ngoài!"
"Ha hat"
Bất Hủ Nhan cười lạnh đáp lại, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670649/chuong-4810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.