Hai người cùng nhau thở dài: "Bất Hủ Càn Khôn ơi là Bất Hủ Càn Khôn, ông nói xem ông chọc vào bà ta làm gì chứ?”
"Toàn bộ Bất Hủ tộc này, chỉ có một mình em ba là có thể yêu cầu kiếm Bất Hủ tấn công, ông không phải là đang tìm cái chết sao?"
Bất Hủ Cầm nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Bất Hủ Nhan vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ, liền hét lên: "Hai đứa còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau đến đây?"
"Đi thôi, lão tổ đang gọi chúng ta kìa!"
Bất Hủ Nhan kéo theo Diệp Bắc Minh, biến mất.
Một lúc sau, cả hai đã đến vực sâu của đỉnh thứ ba núi Bất Hủ.
Phía trước là một vách đá, phía trên vách đá là một cánh cửa đồng cao hàng nghìn mét, rỉ sét và cỏ dại mọc um tùm!
Giọng nói của Bất Hủ Cầm vang lên từ phía sau cánh cửa đồng. "Nhan Nhi thỉnh an lão tổi”
Bất Hủ Nhan cười nói.
"Hừ!"
Bất Hủ Cầm hừ lạnh một tiếng, có chút không vui: "Con đã không đến đây hơn một trăm năm rồi, trong mắt vẫn còn lão tổ ta nữa sao?"
"Tìm được người đàn ông của mình cũng không nói với lão tổ một tiếng, nhưng người đàn ông mà con tìm cũng rất được!”
"Mặc dù cảnh giới hơi thấp một chút, nhưng dũng cảm, có trách nhiệm, so với một số kẻ vô dụng nào đó của Bất Hủ tộc thì tốt hơn nhiều!"
Sắc mặt của Bất Hủ Nhan dao động.
Cô do dự vài giây, sau đó nghiêm túc nói: "Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670610/chuong-4771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.