'Tố Vấn thở phào nhẹ nhõm, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Cô ta có cảm giác, nếu trúng đòn vừa rồi của Diệp Bắc Minh, cô ta chắc chắn sẽ chết!
Bàng Vân không để ý đến Tố Vấn, bàn tay vừa tóm lấy cây thương màu vàng để ở sau lưng, đôi mắt lạnh lùng dán chặt vào Diệp Bắc Minh!
"Tiểu tử, cậu muốn giết đồ đệ của Bàng Vân tôi sao?" Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông Bàng, ông hiểu lầm rồi, trượt tay!" "Hay cho câu trượt tay! Ha ha ha..."
Bàng Vân cười nham hiểm: "Trên người cậu vẫn còn có mẫu thạch Hỗn Độn phải không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Ông Bàng, vẫn còn rất nhiều."
"Nhưng, đại khái là tôi sẽ không đưa cho ông, ông chỉ có thể nghĩ cách mà cướp thôi!"
"Nếu ông dám cướp trước mặt mọi người, tôi kính ông là một hảo hán! Còn không thì ông ở sau lưng nghĩ cách đi!"
Khóe miệng hiện lên một tia cười cợt!
"Là tôi nghe nhầm sao?"
Một số đệ tử của đế cung Hồng Hoang có mặt tại hiện trường đều sợ đến mức tê cả da đầu!
Tên này nhất định là một kẻ điên!
Sao anh ta dám nói chuyện với Bàng Vân như thế?
Trong khoảng không xa xa, hàng trăm bóng người đứng trên bầu trời, từ xa nhìn lại!
Đây đều là đệ tử của đế cung Hồng Hoang, bọn họ bị động tĩnh vừa rồi thu hút đến, chỉ cần là ở trong đế cung, cơ bàn đều xuất hiện.
U Nhược, người cách Diệp Bắc Minh không xa, đã chết lặng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670573/chuong-4734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.