Côn Ngô Thái Sơn nheo mắt lại: “Côn Ngô Mật Phi, mày cũng cho rằng như vậy sao?”
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh: “Côn Ngô Thái Sơn, năm đó ông từng nhìn tôi và mẹ với ánh mắt như thế nào vẫn nhớ chứ?”
"Nếu không phải tôi thức tỉnh thiên phú võ đạo thì e rằng tôi và mẹ ở tộc Côn Ngô ngay cả người hầu cũng không bằng!”
“Ông quả thực không xứng đáng làm cha của tôi!"
“Mày” Côn Ngô Thái Sơn phẫn nộ tới cực điểm.
Quay phắt đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Tô Hiểu Vân: “Con khốn mau nhìn con gái mà bà nuôi ra xem!”
“Vậy mà dám ngỗ nghịch với tôi, bà còn lời gì để nói không?”
Tô Hiểu Vân run rẩy bước lên phía trước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy ưu sầu.
Bà ta khổ sở cầu xin: “Mật Phi à, mẹ cầu xin con, xin con nhận lỗi đi mà...”
Biểu cảm Côn Ngô Mật Phi phức tạp, tức giận hét lên: "Mẹ, người đàn ông này vẫn luôn coi mẹ như một công cụ!"
“Ngay cả con cũng là công cụ của ông ta, tại sao mẹ còn phải tủi nhục cầu toàn như vậy?”
Tô Hiểu Vân vẻ mặt mơ hồ: "Không có đàn ông, sao mẹ có thể sống được..."
“Tại sao không thể? Tại sao mẹ lại không thể sống cơ chứ?”, Côn Ngô Mật Phi gắt gỏng: “Mẹ không phải có con sao? Con không thể bảo vệ mẹ
sao?”
“Lúc con còn nhỏ Côn Ngô Thái Sơn có từng liếc qua mẹ lấy một cái không?”
“Có biết bao nhiêu người hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670550/chuong-4711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.