Đối mặt với sự khích bác của Bất Hủ Thương, Diệp Bắc Minh đã bình tĩnh lại, bày ra biểu cảm cười như không cười, nói:
“Việc tôi có dũng khí hay không thì toàn bộ người của Nguyên Thủy Chân Giới đều biết!”
"Rốt cuộc tôi vẫn là người đã cướp đi Côn Ngô Mật Phi trên chính hôn lễ của tộc Bất Hủ các người!”
"Ngược lại là tộc Bất Hủ các ông, được mệnh danh là hậu duệ đế huyết, khi người phụ nữ của mình bị cướp đi chỉ có thể đứng ở chỗ này gào thét bất lực?"
“Mày!
Trong mắt Bất Hủ Thương tràn ngập lửa giận!
Diệp Bắc Minh bổ sung một câu: “Thế nào? Hậu duệ đế huyết cũng sợ hãi trước quy tắc của thành Hồng Hoang sao?”
“Không dám ra tay giết tôi à? Đến đây khiêu khích tôi? Các người cũng sợ chết à?”
“Hậu duệ đế huyết cũng chỉ là những kẻ hèn nhát mà thôi!”
'Từng câu châm chọc của Diệp Bắc Minh như đâm xuyên qua tim đám người tộc Bất Hủ!
“Mày! Phụt...”
Bất Hủ Thương không kìm nổi cơn sôi máu mà phun ra một ngụm máu tươi!
Mọi người ở tầng một của quán trọ đều choáng váng!
Thằng nhóc này điên rồi sao?
Vậy mà dám thách thức người tộc Bất Hủ như vậy!
“Diệp Bắc Minh, thằng khốn kiếp này mày muốn chết!”
Gân xanh trên trán Bất Hủ Vấn Thiên giật giật, nổi cơn tam bành!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dáng vẻ gào thét vô dụng này của mày thực sự rất đáng yêu đói”
“Thứ rác rưởi núp dưới háng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670549/chuong-4710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.